Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 45 - Q1 - Chương 045: Nhân Vật Cuối Cùng.

Q1 - Chương 045: Nhân vật cuối cùng. Q1 - Chương 045: Nhân vật cuối cùng.

“ Hiểu Ba.”

“ Dạ, xử trưởng, có chuyện gì ạ?”

“ Các cậu đều có biệt danh đúng không, vì sao lại gọi là Bánh Đậu, còn Đức Tiêu, sao lại gọi là Thử Tiêu, tôi không thấy liên quan gì.”

Trong khi đợi đèn xanh, Hứa Bình Thu hỏi chuyển để giảm bớt căng thẳng, Đậu Hiểu Ba giải thích, hắn vốn thích ăn bánh bao nên Dư Tội gọi là Bánh Bao, rồi sau đó không biết là ai gắn cái họ hắn vào, thế là thành Bánh Đậu. Còn về Nghiêm Đức Tiêu, Đậu Hiểu Ba nhìn qua gương chiếu hậu: “ Xử trưởng xem, hai má cậu ta phồng lên, đầu thì nhỏ, trông giống chuột vi tính không?”

Trước mặt vị xử trưởng này, hai người vốn có chút gò bó, không dám quá đà, nói tới biệt danh của người khác, đều lai lịch làm người ta bật cười không thôi.

Nhưng mà nghe ra vấn đề, Hứa Bình Thu thắc mắc:” Sao không có biệt danh của Dư Tội.”

“ Thực ra có rất nhiều, mỗi lúc mọi người gọi một khác, nhưng mà hay hỏi nhất là Dư Nhi, vì cậu ta ít tuổi nhất nhóm.”

“ Vì sao thế?”

“ Vì chúng tôi không tìm được hình tượng gì đại biểu cho cậu ấy.” Bánh Đậu gãi đầu:

Hứa Bình Thu cũng có chút cảm giác này:” Ồ, hôm đó tôi nghe có người gọi là Dư sát thủ, vì sao?”

“ Cái này xử trưởng chắc không hiểu, xử trưởng chắc không biết game Assassin's Creed.” Đúng như Thử Tiêu đoán, Hứa Bình Thu lắc đầu, hắn lấy tay minh họa: “ Nhân vật trong game đó là một sát thủ, hay mặc áo có mũ chùm đầu giống Dư Tội.”

“ Ra là thế.” Hứa Bình Thu nhìn đèn đỏ, lại hỏi: “ Vậy cậu ta có sở trường gì chứ nhỉ?”

“ Sở trường của Dư Tội ấy ạ …. cậu ấy đi học chưa từng phải tiêu tiền, xử trưởng có tính không?” Thử Tiêu thần bí nói, biểu hiện hôm nay của Lão Hứa được đám chim non coi là tri kỷ, nên chuyện ở cấp độ bảo mật thế này cũng nói ra:

Bánh Đậu còn bổ xung: “ Không những không mất tiền mà đi học còn kiếm được tiền.”

Cái này vượt ngoài phạm vi nhận thức của Hứa Bình Thu, đi học mà lại còn ra tiền cơ à: “ Thế là sao? “

“ Khi mới vào học, cậu ấy nói với chúng tôi, cha cậu ấy là người XHĐ thành phố Lâm Phần, khi đó vừa tới, ai cũng sợ.”

“ Cái gì, XHĐ thật sao?” Hứa Bình Thu kinh ngạc, ông ta cũng hoài nghi, phải gia đình thế nào mới bồi dưỡng ra được người kỳ lạ như thế:

Bánh Đậu bật cười: “ Tới năm thứ ba bọn tôi tới nhà cậu ta chơi mới biết thằng chó đó nói dối, cha cậu ta là người bán hoa quả, là gian thương chứ XHĐ gì.”

“ Ha ha, cậu ta lừa được bao lâu như thế thì cũng giỏi đấy.” Hứa Bình Thu gật gù: “ Vậy liên quan gì tới chuyện tiền bạc?”

“ Cậu ta ngồi xe về nhà không bao giờ phải tiêu tiền.” Thử Tiêu sùng bái nói:

“ Tức là cậu ta đợi xe không mất tiền mới đi, cho nên chúng ta có thời gian bắt kịp đúng không?” Hứa Bình Thu lờ mờ đoán ra, nhưng hai người kia chỉ gật đầu không nói gì thêm, không biết có ẩn tình gì, không hỏi nữa:

Dù sao thì cũng sắp tới nơi rồi, chỉ lo không đuổi kịp thôi, song Thử Tiêu nói chưa tới trưa thì chắc chắn chưa đi, khi tới đường Tân Hà, hai tên thò đầu ra ngoài ngó nghiêng như trộm.

Tới nơi làm Hứa Bình Thu phải tròn mắt, cách đó chưa tới 100 mét là chính phủ tỉnh, còn cả văn phòng của ủy ban kiểm toán quốc gia, cả con đường toàn là cơ cấu chính phủ, đường 10 làn xe, nếu nói Dư Tội tới đây để về nhà thì không tin được.

“ Không nhầm chứ, sao lại ở đây?” Hứa Bình Thu thấy hai thằng nhãi này ngày càng khó tin tưởng:

“ Không thể sai, cậu ta sẽ lên xe về quê ở đây. “ Thử Tiêu chỉ trạm xe bus bên ngoài chính phủ tỉnh, giọng chắc nịch:

“ Sắp 12 giờ rồi, chính là chỗ này.” Bánh Đậu xem ra khẳng định chắc chắn:

“ Vậy người đâu?” Hứa Bình Thu nhìn quanh không phát hiện gì lạ:

“ Đang ở đâu đó rình.”

Lại đi thêm một đoạn nữa, Bánh Đậu nhìn Thử Tiêu, cả hai đều nhận ra Hứa Bình Thu không tin: “ Nếu không xử trưởng ra đó đỗ xe, nếu cậu ta ra, đừng nói là chúng tôi nói.”

Thế này thì kỳ rồi, Hứa Bình Thu tuy không tin, nhưng vẫn đỗ xe ở cách cổng chính phủ tỉnh 30 mét, tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn thấy toàn bộ sân tòa nhà chính phủ, cho dù là xe đặc quyền này, nếu không có giấy thông hành cũng không thể vào bên trong,

“ Rốt cuộc là sao, các cậu không thể nói hết ra à?”

Bánh Đậu chớp chớp mắt mơ hồ, Thử Tiêu trông còn ngu hơn, nếu không phải biết sự tích hai tên này, không ai tin được bọn chúng cứ đánh bạc là thắng.

Sắp tới giờ tan ca, trong sân ra vào toàn là xe thương vụ cao cấp, giống như thế giới nhỏ độc lập, đi ra đều có vũ cảnh kính lễ, làm sao Dư Tội lại xuất hiện ở chỗ này được chứ?

“ Tới rồi.” Thử Tiêu mắt cực tinh hô lên:

Hứa Bình Thu với ánh mắt trinh sát hình sự mà phải mất vài giây mới phát hiện Dư Tội từ bãi đỗ xe bus chạy về phía cổng chính phủ tỉnh, lòng trầm xuống, hỏng rồi, thằng nhãi này nói không chừng gây họa mất.

Vặn chìa khóa, không ngờ có cánh tay nhanh hơn, xe rồ một cái tắt máy, Thử Tiêu cản lại: “ Xử trưởng đừng gấp, trị an nơi này không cần cảnh sát.”

Nhìn một cái càng sốt ruột, Dư Tội cầm cuộn giấy la hét gì đó chạy về phía chiếc xe từ chính phủ tỉnh đi ra, hiểu rồi, đây là hành động tiêu chuẩn của những người đi khiếu kiện vượt cấp, bọn họ đều biết tới trước cổng của chính phủ tỉnh đợi xe lãnh đạo để cáo trạng. Hứa Bình Thu kinh hãi: “ Cái gì, chẳng lẽ cậu ta là người đi khiếu nại?”

“ Không phải, nhưng mà cậu ta thường xuyên tới đây khiếu nại.” Bánh Đậu vất vả nhịn cười:

Hứa Bình Thu cười không nổi, Dư Tội chạy tới cách chính phủ tỉnh chừng 10 mét, từ trong mấy cái xe đỗ ở bên cửa thình lình có năm sáu người xông ra, bao vây Dư Tội, cướp cuộn giấy trong tay, vây chặt không cho đi, đợi chiếc Audi phóng qua bọn họ mới giải tán, nhưng không bỏ qua cho Dư Tội, đưa y lên xe ... Sau đó đi mất.

Vũ cảnh đứng gác trước cổng mặt lạnh tanh, cứ như không nhìn thấy chuyện bắt cóc người giữa ban ngày ban mặt diễn ra một cách trắng trợn.

Bằng vào mấy chục năm kinh nghiệm cảnh sát của Hứa Bình Thu chưa hiểu chuyện gì, Bánh Đậu ôm bụng cười: “ Xong rồi, Dư Nhi đã lên xe riêng về nhà rồi.”

Một câu đánh thức người trong mộng, Hứa Bình Thu sặc nước bọt: “ Cái gì, cậu ta tới đây khiếu nại để bị người ta bắt lấy, đưa về nguyên quán, đúng không?”

“ Vâng, thế là có xe miễn phí rồi.”

“ Có cần keo kiệt vậy không, chỉ mấy chục đồng thôi mà.” Hứa Bình Thu dở khóc dở cười, trên đời có loại người như vậy nữa sao:

“ Khác nhau lớn đấy ạ, bây giờ tàu hỏa xe khách chật kín, Xuân Vận mà, ai chẳng tranh nhau chen lên xe.” Bánh Đậu hâm mộ: “ Xe miễn phí này nghe nói là xe Iveco hẳn hoi, rộng lắm, chuyên tóm được người là đưa về nguyên quán, mà còn đưa tận cửa nhà.”

“ Cậu ta không sợ bị ăn đòn à? Người ngăn khiếu nại không vừa đâu.”

“ Không sao, chỉ cần đừng tỏ ra ngoan cố, rụt rè một chút, tỏ ra đáng thương một chút, Dư Nhi bảo đãi ngộ tốt lắm, người ta còn khuyên nhủ, ý tứ là cuối năm rồi, để năm sau hẵng tới, thế nào cũng cho mọi người ăn Tết yên lành ...”

Bình Luận (0)
Comment