Xe đi men theo con đường quanh co bên bờ sông Phần, ánh đèn lung linh của thành phố chiếu xuống mặt nước, mặt sông lăn tăn sóng, giống giải ngân hà dưới trần gian, ngoài kia cảnh sắc đẹp là như vậy mà trong xe không khí lại khác hẳn. Đi một lúc khá lâu mà người bên trong vẫn im lìm như thế, cô bé kia tựa hồ chẳng có ý chủ động giải thích với lãnh đạo, Hứa Bình Thu buông một tiếng thở dài, bắt chuyện trước, giọng hòa hoãn giống cha chú trong nhà: “ Văn Quyên, sao lại tới nơi xa như thế làm việc?”
“ Chỗ này lương cao ạ.” Chu Văn Quyên lí nhí đáp:
“ Thế mỗi ngày đi về thế nào, cái quán đó kinh doanh buổi tối chắc phải đóng cửa muộn lắm, làm gì còn xe bus.”
“ Chạy bộ ạ.”
Một câu trả lời đơn giản khiến lái xe cũng phải rùng mình, chí ít mười mấy km, nếu ngày ngày chạy khoảng cách như thế, cường độ còn hơn cả huấn luyện quân sự.
Hứa Bình Thu "ồ" một tiếng nhìn cô gái gầy gò tới xương gò má nhô lên, đúng là bộ dạng "hốc hác" của mấy VĐV điền kinh, chẳng trách hôm đó khiến An Gia Lộ chật vật như vậy: “ Cũng không phải không có lợi, chẳng trách thể năng của cháu còn hơn đại bộ phận nam sinh.”
“ Dạ.” Chu Văn Quyên không nghe ra khen hay chê, đột nhiên bị người quen phát hiện ra chỗ làm việc, tựa hồ rất tổn thương tự tôn, mãi không ngẩng đầu lên:
Tới nơi, Chu Văn Quyên lặng lẽ xuống xe, Hứa Bình Thu cũng mở cửa xe bước xuống gọi lại, không ngờ cô gái im lặng suốt quãng đường đi, bộ dạng như ai cũng có thể ức hiếp ấy, ngẩng đầu lên, gay gắt có phần kích động: “ Xử trưởng Hứa, chú đập vỡ bát cơm của tôi, nếu thấy tôi đáng thương, muốn cho tôi tiền thì không cần đâu, tôi không cần ai thương hại hết.”
Hứa Bình Thu bất ngờ, té ra trong tấm thân bé nhỏ này lại có ý chí quật cường như vậy, đôi mắt trong vắt kia dưới trời đêm hết sức sáng, giống như có ngôi sao ở trong đó. Xem ra mình hiểu học viên khóa này kém xa so với mình nghĩ, đúng là vừa rồi ông ta định cho ô bé này ít tiền, thoáng cái Hứa Bình Thu thay đổi quyết định, nhớ tới lời Dư Tội, thằng nhóc đó nhịn nhận vấn đề chính xác: “ Cái cháu cần không phải là bát cơm, mà là sống có tự tin và tôn nghiêm, tôi không tin cháu cứ muốn ở chỗ đó mãi.”
“ Tôi không có lựa chọn, hơn nữa tôi kiếm tiền bằng đôi tay mình, có gì phải xấu hổ.” Chu Văn Quyên sống mũi cay cay, quay đầu sang bên, mắt nhìn tới chỉ có bóng đêm vô tận, giống như tương lai của mình:
“ Không đáng xấu hổ, nhưng đáng buồn, giờ tôi có một cơ hội lựa chọn, cháu có muốn không?” Hứa Bình Thu ra quyết định:
Chu Văn Quyên quay đầu nhìn Hứa Bình Thu, trong mắt cũng là sự cảnh giác giống Dư Tội.
“ Có người tiến cử cháu cho tôi, nhưng tôi phải nói thật là điều kiện bản thân cháu rất kém, chỉ là người tiến cứ tin tưởng vào cháu, nên tôi muốn cho cháu cơ hội này.” Hứa Bình Thu lấy danh thiếp ra, viết vài chữ lên đó, đưa Chu Văn Quyên: “ Mai tới đại đội hai đường Kính Tông báo danh, nửa năm học tiếp theo không cần đi làm công nữa, tới đó thực tập, trong đội có trợ cấp với đội viên độc thân, đội trưởng là Thiệu Vạn Qua, tôi sẽ bảo cậu ấy cho cháu cơ hội tham gia vụ án.”
Chu Văn Quyên không nói cũng không nhận lấy danh thiếp kia, có vẻ vẫn hoài nghi cơ hội này tới từ sự thương hại.
Hứa Bình Thu cầm lấy bàn tay gầy guộc, đặt danh thiếp vào gập lại, ôn tồn nói: “ Cháu không nên quá cảnh giác với tất quả mọi người, phong bế bản thân sẽ không hòa nhập được vào đội ngũ. Đây không phải là hành vi bố thí, tôi phải nói rõ với cháu, đại đội hai là đại đội tiếp nhận sự chỉ huy của cả cục lẫn sở, địa bàn nơi đó rất phức tạp, toàn bộ vụ hung án, cướp bóc, giết người, buôn ma túy xảy ra trong tình phố này, một nửa do họ xử lý. Công tác khắc nghiệt tới mức cả đội trừ một cảnh sát trực điện thoại ra thì không có nữ giới, cháu yên tâm, tôi không bảo ai chiếu cố cháu đâu, dù có cũng là bảo cháu đi nhặt xác, tới hiện trường bẩn thỉu nhất tối tăm nhất tìm kiếm vật chứng, đó là cái đội tỉ lệ giảm thành viên cao nhất, nhiều người cần đi trị liệu tâm lý, còn có rất nhiều người sợ hãi phải bỏ chạy, cháu làm nổi không?”
Chu Văn Quyên khịt nước mũi vào trong, gần như nghiến răng đáp: “ Có!”
“ Sau khi tốt nghiệp, nếu đội trưởng Thiệu tiếp nhận thì ở lại đại đội hai, nếu không thì tiếp tục đi rửa bát.” Hứa Bình Thu bỏ lại một câu có phần lạnh lùng lên xe đi luôn:
Chiếc xe đã đi xa, Chu Văn Quyên một mình đứng trong ngõ tối hun hút, mãi lâu sau một cơn gió mạnh thổi rác rưởi bay vào mặt mới tỉnh lại, không biết từ khi nào hai hàng nước mắt đã chảy dài, cô dùng tay áo quệt đi, ngẩng cao đầu, tựa hồ cuộc đời chưa bao giờ kiêu ngạo như thế, loại kiêu ngạo khiến đôi mắt người ta mơ hồ, muốn khóc một trận thật thống khoái.
… ….
Cùng lúc đó ở thành phố khác, cũng trong một con ngõ tối, ngôi nhà ở giữa ngõ truyền ra tiếng cãi vã om xòm, tiếng nam nhân quát tháo mất kiểm soát:
“ Xã giao, xã giao, sao lần nào cũng gọi cô đi, đầu óc cô hồ đồ hay là cô giả ngốc thế hả, cô lại không biết đám lãnh đạo đó trong đầu có ý đồ gì, tối thế này còn gọi cô đi tiếp khách thì làm gì có ý đồ gì tử tế?”
Không thấy tiếng nữ nhân trả lời, nam nhân càng điên tiết.
“ Xã giao cái gì mà ở quán bar, rõ ràng người ta chỉ coi cô như tiểu thư, cô lại không biết liêm sỉ, gọi là đi, hôm nay cô mà đi thì đừng quay về nữa.”
Nghe một đoạn là hiểu rồi, muộn như vậy mà vợ mình còn bị lãnh đạo trong công ty gọi ra ngoài tiếp khách, nam nhân nào mà chịu nổi, cãi nhau ầm ĩ như thế mà chẳng có láng giềng khuyên can hay là xem trò vui, chứng tỏ là chuyện này chẳng phải lần đầu nữa.
Nữ nhân kia rốt cuộc không nhịn được nữa mắng lại chồng: “ Anh giữa đêm ra ngoài lêu lổng không về thì có lý lắm sao, tôi đã bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh chứ, tôi chưa từng một lần đi qua đêm, tôi biết đám nam nhân đó chẳng có ý đồ gì tử tế, tôi không cho họ cơ hội, nhưng cũng không thể cứ thế từ chối thẳng thừng … anh trách tôi sao không xem lại bản thân, tôi muốn thế sao, nhưng anh thì suốt ngày chỉ say sưa quát tháo, anh làm gì được cho cái nhà này?”
Choang!
Không biết thứ gì ném trúng cửa kính, thủy tinh vỡ tung tóe, trong nhà vang lên tiếng la chói tai sợ hãi của nữ nhân.
“ Con mẹ nó, không sống được với nhau nữa thì ly dị đi, cho người khác còn sống!”
Giọng nam chửi từ trong ngõ, cái nhà kia im luôn.
Chừng hai ba phút sau không có tiếng tiếng cãi vã nào nữa, chắc là ngại hàng xóm nên im rồi, Dư Tội mới từ góc khuất ở chân tường đi ra, tay phải vẫn còn đang tung một cục đá, hiển nhiên lúc nãy cái cửa sổ bị vỡ kia là tác phẩm của y.
Dư Tội biết cái nhà này, nam nhân làm trong cơ quan chính phủ, cách đây mấy năm cũng từng vênh váo lắm, sau đó không rõ có chuyện gì, tóm lại là sĩ đồ không thuận lợi nữa rồi, bất đắc chí nên quay ra rượu chè. Cô vợ có chút nhan sắc, đại khái là nhân viên công ty tư nhân nào đó, xinh đẹp bị lãnh đạo nhòm ngó là chuyện bình thường. Cãi vã suốt mấy năm rồi chưa ly dị, đại khái là vì đứa con thôi.
Trời tối, ngõ nhỏ không người, nơi này đều là ngồi nhà lầu có sân có tường, ánh đèn từ hai bên hắt ra ngõ chẳng được là bao, đủ soi một cái bóng dài mảnh khảnh đi cô độc trong ngõ vắng, Dư Tội đi được vài bước chẳng biết nghĩ gì mà quay lại, nhắm cái nhã khi nãy ném vù cục đá còn lại đi.
Oanh tạc chính xác, lại choang một tiếng, tiếp đó giọng nam trầm nữ cao lại tiếp tục làm phiền láng giềng, phụ họa bởi tiếng chó sủa ủng oẳng, Dư Tội nhếch mép cười khẩy, tiếp tục đi sâu vào trong ngõ.