Dư Tội dìu cha vào phòng ngủ, đắp chăn lên, tửu lượng của cha không nhiều như cái bụng, uống chẳng được mấy đã say.
Bật máy sưởi, hẹn giờ, nhìn cái phòng ngủ bừa bộn, lòng Dư Tội nhiều cảm xúc, trong nhà chẳng ai dọn dẹp, vẫn bừa như mười mấy năm trước, thiếu vắng bàn tay nữ nhân, nhà chả giống cái nhà. Cha nằm xuống một lúc đã ngủ say rồi, thi thoảng còn cười hềnh hệch rất bất thường.
" Cha mơ thấy dì Hạ rồi!" Dư Tội nghĩ trong lòng, tắt đèn khép cửa lại.
Về tới phòng ngủ của mình ở tầng 3, phòng khá rộng có giếng trời, có nhà tắm, đàng hoàng lắm, nhưng giống toàn bộ căn nhà, đồ đạc chẳng có gì. Một cái giường, một cái tủ, thậm chí chẳng có cả TV, chẳng có thứ đồ trang trí gì như ảnh cầu thủ bóng đá, hoặc nữ minh tinh, tóm lại chẳng có thứ gì để đoán ra tính cách của chủ nhân.
Dư Tội lấy bản hiệp nghị bảo mật ra, xem rất lâu, châm chước từng từ, tới khi xác nhận rằng là không có cạm bẫy nào trong đó, có điều căn cứ vào cấp bậc bảo mật, y đoán ra phần nào, chữ "I" chứng tỏ nó ở cấp tuyệt mật, phạm vi bảo mật 30 năm, có nghĩa là dù y bị đảo thải thì cũng phải giữ im lặng tối thiểu 30 năm.
Rốt cuộc là huấn luyện gì mà đặt cấp bậc cao thế?
Dù hình cảnh trong mắt người ngoài rất thần bí, đám học viên bọn họ vẫn hiểu phần nào, lực lượng cấu thành đa phần là nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp được phân phối trực tiếp từ trường đại học cảnh sát, đó là lực lượng trung kiên nhất, tiếp đó là bộ đội chuyển nghiệp và cảnh sát đã có kinh nghiệm thực tiễn ở tuyến đầu. Còn trường cảnh sát tỉnh thì đa phần đem dùng để bổ xung lực lượng cảnh sát huyện xã.
Vậy mà một vị xử trưởng tỉnh lại đích thân tới tuyển mộ những học viên không có chút kinh nghiệm nào, biểu hiện là lựa chọn tinh anh kết thúc, nhưng mà bằng vào hiệp nghị bảo mật này chứng tỏ nó chỉ bắt đầu, mười mấy người được chọn công khai kia chỉ là để đánh lạc hướng.
Thứ nhiệm vụ gì mà lại cần loại người như mình nhỉ?
Dư Tội cố gắng tổng kết ưu điểm bản thân, chạy nhanh hơn người, đánh lộn hơn người, và .... hết rồi, Dư Tội cố lắm cũng không nghĩ ra cái gì hay ho ở mình nữa, cho dù là kỷ luật nghiêm minh, phục tùng chỉ huy, chính trị kiên định thì mình cũng là loại bị đặt dấu chấm hỏi cơ mà. Chẳng lẽ tính cách đã định hình 20 năm rồi còn có ai đủ bản lĩnh bồi dưỡng thành tinh anh?
Không ổn, chắc chắn có vấn đề, Dư Tội nghĩ tới rất nhiều chỗ bất hợp lý, cho dù là tuyển đặc vụ đi nằm vùng không cần tố chất cảnh sát thì phải chọn có tố chất chính trị vững vàng, độ trung thành gần mức tẩy não chứ? Chẳng lẽ tổ chức không lo mình chạy sang phe địch à?
Tất nhiên là họ có, nên khả năng này bị loại bỏ.
Từ nhỏ tới lớn vận khí chưa bao giờ có thể gọi là tốt, làm gì có chuyện bỗng dưng giờ lại gặp cái bánh to tướng rơi bộp lên đầu.
Ôi, nghĩ làm quái gì, nếu phát hiện ra vấn đề thì mình phá đám, chẳng lẽ họ lại không cho mình về, thậm chí chẳng cần, tiêu cực bãi công là có thể đạt được tâm nguyện rồi.
Nghĩ tới đó ngả mình xuống giường.
Mà sẽ còn có ai nữa nhĩ, Dư Tội xét một loạt học viên cùng khóa, so với bản thân xem ai có khả năng bị dùng làm tốt thí, Súc Sinh? Chắc chắn rồi, thằng đó đầu óc đơn giản, rất thích hợp xung phong hãm trận, à, Gấu Chó còn thích hợp hơn, cái bản mặt đó không đem dùng vào đội truy nã hơi phí, tội phạm nhìn thấy nó cũng run chứ chẳng đùa.
Biết đâu, một ý nghĩ nháng lên trong đầu, Dư Tội ngồi bật dậy, cầm điện thoại mở danh bạ tìm tên Hùng Kiếm Phi, tán gẫu vài câu, thình lình hỏi: “ Gấu Chó, mùng hai Tết tôi sang nhà anh chơi nhé, có chiêu đãi không đây?”
“ Hả, đừng, tôi không ở nhà ... Đừng tới, tôi đi xa rồi.” Giọng con Gấu Chó đo cuống một cách rõ ràng, Dư Tội truy hỏi đi đâu, thế là hắn điên lên: “ Đi đâu thì liên quan chó gì tới cậu, tôi đếch thích nói đấy, làm gì được tôi.”
Điện thoại bị cắt ngang xương, Dư Tôi cười khẩy trong bóng tối, xác định được một tên rồi, Gầu Chó, tốt thí số một.
Tiếp đó Dư Tội gọi điện cho Trương Mãnh, điện thoại vừa thông nói ngay: “ Súc Sinh, lần tuyển chọn lần này có anh chứ gì, đừng phủ nhận, Gấu Chó nói với tôi rồi, anh được đấy, có chuyện hay mà không nói với tôi, mẹ nó, vậy mà còn xưng anh em.”
Trương Mãnh là sinh vật đơn bào, bị lừa một phát là ú ớ: “ Hiệp nghị bảo mật không cho nói, tôi không biết gì hết, tôi không biết.”
Vậy là khỏi phải hỏi thêm nữa, Dư Tội hâm mộ nịnh vài câu rồi cúp máy, thế là tìm được tốt thí số hai, Súc Sinh.
Sau đó thì dễ rồi, tên thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu bị Dư Tội lôi ra cả đám, toàn một lũ ngốc, chẳng tên nào phải hỏi quá ba câu. Tới người anh em thân thiết Nghiêm Đức Tiêu, Dư Tội phải đổi khẩu khí, trong đám anh em Dư Tội đánh giá thằng này gian chỉ kém mình thôi, phải có lý do hợp lý mới được: “Thử Tiêu, sau Tết qua nhà tôi chơi đi, tôi bày vài bàn mạt trượt, kiếm vài em gái phục vụ, anh kiếm cho chúng ta chút tiền tiêu học kỳ sau nhé?”
“ Không được, Dư Nhi, sau Tết tôi có việc, không ở nhà ... À phải, Dư Nhi, cậu có gặp xử trưởng Hứa không?” Thử Tiêu dè dặt hỏi:
Ồ, tên đầu tiên thăm dò ngược lại mình, song không ngoài dự tính, Dư Tội làm ra vẻ ngơ ngác: “ Không, tôi ở nhà làm sao gặp được quan lớn như thế, có chuyện gì à?”
“ Không, không có ... Chỉ, chỉ hỏi thôi.” Thử Tiêu che dấu:
“ Anh không, nhưng tôi có, Thử Tiêu, giữa anh em mình mà có chuyện không thể nói với nhau à?”
“ Chuyện gì?” Thử Tiêu chột dạ thấy rõ:
“ Ví dụ như sau Tết đi đâu huấn luyện thế nhỉ?” Dư Tội thình lình hỏi, tên này gian nhưng tâm lý yếu:
“ Cái gì, sao cậu biết?” Thử Tiêu vừa buột miệng, lập tức chối bay hết sức trơ tráo: “ Huấn luyện gì, sao tôi chưa từng nghe nói nhỉ?”
Tới đây thì Dư Tội bắt đầu thấy hứng thú giám dần rồi, khỏi phải nói là tuyển cái đám mười mấy người bọn họ, đám tuy vô tổ chức phá hoại, nhưng dám đánh nhau dám làm bậy, hơn nữa còn có điểm chung là giống với mình, đều ở huyện thành phố xa tới, chỉ cần cho một cơ hội là liều mạng xung phong.
Chẳng qua chỉ đến thế mà thôi, Dư Tội chẳng hứng thú đi thăm dò người khác nữa, nằm một lúc bật đèn ngồi dậy, lấy hiệp nghị bảo mật cấp I cho vào ngăn kéo. Trước khi đóng ngăn kéo lại chợt nhìn thấy một bức ảnh, đó là ảnh cả nhà, cẩn thận lấy ra, phủi ít bụi dính trên đó.
Bức ảnh ố vàng năm tháng, có ba người, khi đó vẫn là một cái nhà hoàn chỉnh, trên bức ảnh mình bé tí xíu được bế trong lòng một thiếu phụ thanh tú mái tóc xoăn phổ biến thập niên 90. Chỉ là trong ký ức của Dư Tội đã không tìm thấy được bóng dáng của người mẹ xinh đẹp đó nữa. Còn cha, cha lúc đó đang thời trai trẻ, khuôn mặt rất thật thà, không giống như bây giờ, nhìn một cái là thấy gian thương. Bức ảnh này đã rất nhiều năm trước bị cha tháo xuống, cái bức ảnh chẳng hài hòa tí nào, cha quá bình thường, căn bản không xứng với nữ nhân xinh đẹp đó.
Dư Tội trước giờ không tin cha lại có thể cưới được nữ nhân đẹp như minh tinh điện ảnh như thế, y từng đi tìm đồng nghiệp của cha năm xưa, hỏi tung tích của mẹ.
Kết quả là muôn người nói như một: Mẹ mày hám tiền đi theo người ta rồi.