Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 67 - Q1 - Chương 067: Lưu Lạc Đầu Đường. (2)

Q1 - Chương 067: Lưu Lạc đầu đường. (2) Q1 - Chương 067: Lưu Lạc đầu đường. (2)

Mã rất nhiều, Lâm Vũ Tịnh thoáng ngạc nhiên, phàm là truy lùng nghi phạm hoặc là người báo tin thì chỉ có một hai người, nhưng lần này hơn ba mươi mã tín hiệu, à không là 14 cái, tín hiệu trùng hợp, khi bản đồ điện tử lóe sáng thì mỗi nhóm ba tín hiệu trùng nhau.

“ Tổng cộng có mười bốn người, nhiệm vụ của cô là giám sát tín hiệu này 24/24 nếu có tín hiệu nào bị tách khỏi nhau, biến mất hoặc khác thường, trong thời gian ngắn nhất tới hiện trường ... Công tác này phải duy trì ít nhất bốn mươi ngày, có vấn đề gì không? “ Hứa Bình Thu nhìn qua các vị trí tín hiệu chia tách khá xa, có vẻ không ai tìm được nhau rồi:

“ Không ạ!” Lâm Vũ Tịnh đứng dậy kính lễ, tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, không chút hàm hồ:

Đỗ Lập Tài thì lại ngơ ngác, đây là nhiệm vụ kiểu gì vậy, có liên quan tới vụ án không, nhưng lãnh đạo đang ra lệnh, hắn không dám cắt ngang.

An bài nhiệm vụ xong, Hứa Bình Thu gọi Cao Viễn ra ngoài, chính là lái xe đã chở bọn họ đi suốt cả ngày hôm nay, căn dặn: “ Cậu quen thuộc đường xá bên ngoài, nếu có đứa nhóc nào không cầm cự được nhất định đưa về an toàn cho tôi, thiếu một sợi lông nào tôi lột áo.”

Cao Viễn là đội viên được Hứa Bình Thu đề bạt lên khi ông ở cục công an thành phố, sau vào cục chống ma túy, nói tới quan hệ thì gần gũi hơn Đỗ Lập Tài, cười hì hì nhận lệnh chẳng nghiêm túc chút nào, Hứa Bình Thu cũng cười đấm hắn một cái quay về phòng hội nghị.

Đỗ Lập Tài tranh thủ cơ hội hỏi: “ Xử trưởng Hứa, sao lại xuất hiện tới 14 mục tiêu, vụ án có đột phá rồi à?”

“ Cậu nghĩ gì thế hả, đó là người mới do tỉnh tuyển chọn, mang ra luyện tập!” Hứa Bình Thu chắp tay sau lưng nói như thể chuyện hết sức bình thường:

“ Hả?” Đỗ Lập Tài kinh ngạc dùng một tổ trưởng của cục chống ma túy đi làm bảo mẫu, phải biết cấp bậc của hắn không hề thua kém cục trưởng cục công an ở địa phương:

“ Hả cái gì, tôi đang cho cậu cái thang để xuống, nếu cậu không làm được việc gì thì còn mặt mũi mà về không? Hơn nữa đợi xem đi, nói không chừng có cơ xoay chuyển, như thế đỡ phải quay về lần nữa, cho cậu biết mười bốn chàng trai này đều là hạt giống hình cảnh tuyến đầu năm nay, ai xảy ra chuyện tôi cũng bắt cậu chịu trách nhiệm, chuyện này chỉ 5 người biết, lát ký hiệp nghị bảo mật cho tôi ... Mỗi ngày báo cáo hành động của bọn họ, song xảy ra chuyện gì, không được để bên ngoài biết. À phải, không cần chuẩn bị phòng cho tôi đâu, đêm nay tôi lên máy bay về luôn ....sau Tết lại đi họp lại chúc Tết, bận lắm, cậu cũng đừng nản, gặp cục trưởng Liêu nhất định tôi sẽ khen ngợi các cậu ... Khỏi tiễn, phía tỉnh Quảng Đông có người đón tôi.”

Dọc đường nghe một tràng như thế, khóe miệng Đỗ Lập Tài giật liên hồi, vừa mới ra tiền sảnh liền dừng chân, quả nhiên chuyên xa của tỉnh Quảng Đông tới đón Hứa Thú Bình, Lão Hứa làm nhiệm vụ hợp tác cảnh vụ, quan hệ rộng cho nên ở đâu cũng có người quen.

Hứa Thu Bình đi rồi, Đỗ Lập Tài càng thêm hồ đồ, chạy về tầng trên cùng, mau chóng chặn Cao Viễn lại: “ Hôm nay cậu theo xử trưởng Hứa suốt cả ngày làm gì?”

“ Đi đón người, hình như là một đám học sinh.”

“ Vớ vẩn, xử trưởng Hứa mà lại ra tận sân bay để đón một đám học sinh à? Mắt mũi càng ngày càng kém, về huấn luyện lại cho tôi.” Đỗ Lập Tài không tin, chuyện này trái với nhận thức sơ cứng của hắn:

Cao Viễn ủy khuất lắm: “ Tổ trưởng Đỗ, tôi nói thật mà, họ tuổi còn rất trẻ, đều chỉ trên hai mươi một chút, tôi thấy giống học viên trường cảnh sát lắm, nhưng tôi không dám hỏi. Dù sao chỉ đón đi ăn một bữa, sau đó đi lòng vòng thả họ xuống phố ... Phải rồi hành lý của bọn họ còn ở trên xe, xử trưởng Hứa an bài tìm chỗ cất giữ.”

Càng nói càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, Đỗ Lập Tài thực sự không làm rõ được, chỉ thấy Cao Viễn gọi đồng đội, đem từng ba lô hành lý lên lầu, hắn cũng làm giúp, hỏi đi hỏi lại, xác nhận đúng là một đám học sinh thì miệng không khép lại được.

“ Thế này không phải làm bừa à, không tiền, không CMT thì làm sao mà sống được.”

“ Đấy, anh còn thấy khó nữa là bọn họ.” Cao Viễn cũng thấy Hứa Bình Thu hơi quá tay:

Đỗ Lập Tài bóp trán đi qua đi lại suy nghĩ rất lâu, sau đó tìm Lâm Vũ Tịnh: “ Vũ Tịnh, cô xem xem họ ở đâu rồi?”

Lâm Vũ Tịnh hết sức thuần thục gõ bàn phím, đối chiếu tọa độ, báo: “ Theo vị trí mà xét thì có người đang dạo phố, có người dừng ở công viên, có người ở bên sông ... Ồ, người ở sân bay, còn người này đang di chuyển, tiếp tục sẽ rời thành phố ... Hay là thế này, tổ trưởng, để tôi lập một tổ, tiện tìm kiếm.”

“ Được, mau lên, mấy người phân công với nhau, tạm thời vụ án không có tiến triển, chúng ta phải làm tốt việc này.” Đỗ Lập tùy ý an bài, tâm sư trùng trùng rời đi, ngoài vụ án ma túy ra thì lúc này hắn không quan tâm tới việc gì khác.

….. ……….

Một ngày trôi qua, tổ hành động nhận được nhiệm vụ hoang đường này đều là cảnh sát giàu kinh nghiệm, quanh năm làm việc ở thực địa luyện ra đôi mắt rất chuẩn, đám chim non không thoát khỏi sự truy lùng của họ, đối với bọn họ mà nói không khác gì trò chơi.

Cao Viễn lái xe, Vương Vũ Vi phụ trách liên hệ, thi thoảng theo thói quen nghề nghiệp, dùng máy quay mini, ghi lại từng khuôn mặt, sau khi mang về làm cả đội cười đau bụng. Cảnh quen thuộc là mấy tên nhóc mặt mũi bơ phờ hồn xiêu phách lạc đi trên đường, sau đó kéo chặt thắt lưng, nhìn thấy quán ăn bên đường thì nuốt nước bọt, ánh mắt đầy đói khát tưởng chừng có thể bất chấp mọi thứ lao vào bất kỳ lúc nào, cơn đói đã bắt đầu dày vò bọn họ rồi.

Song cũng có điều bất ngờ, một nam sinh beo béo thu hút sự chú ý của họ, anh chàng này có vẻ khá khẩm nhất, tinh thần không tệ, buổi chiều Cao Viễn bám đuôi tới đường Đường Đông, xem xem anh chàng này giải quyết vấn đề ăn uống thế nào.

Chàng béo không phát hiện có người theo dõi, Vương Vũ Vi đi theo vào siêu thị, quay được một cảnh, tên này đi quanh siêu thị tới chỗ bán đồ ăn chín ở khu thực phẩm, đầu tiên là quan sát camera, sau đó nhanh tay lấy thứ nho nhỏ vừa miệng cho vào mồm, ăn vụng xong hiên ngang bỏ đi. Ra chỗ bán hoa quả, véo nho bỏ tọt vào mồm nhanh như trộm, đám thực địa nhìn cảnh hắn ăn vụng mà cười ngã khỏi ghế.

Đến tối một nhóm khác xuất phát, Đỗ Lập Tài xeo phim cũng tò mò đi theo, cảnh tượng làm người ta chua xót, người ngủ vạ vật ở ghế dài trong công viên, người co ro tránh mưa dưới mái hiên bị bảo vệ tòa nhà xua đuổi, còn có người vẫn lang thang ở sân bay, bên tàu, làm Đỗ Lập Tài không hiểu nhiệm vụ hoang đường này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Không chỉ hắn mà người trong đội đều không hiểu, bọn họ hay dở gì cũng là thám viên của cục chống ma túy, có ai tới cương vị này đều là người được chọn ra từ nghìn người, vậy mà phải làm vú em tập thể.

Ngày đầu tiên không có ai cầu viện, báo cho Hứa Bình Thu đã trở về tỉnh Sơn Bắc, ông ta chỉ ừ một tiếng, dặn: “ Chú ý, nếu có bất kỳ phản ứng khác thường nào thì phải kịp thời báo cáo cho tôi, dù là đêm khuya.”

Thế nào là khác thường? À hiểu rồi, vì thế tên ăn vụng ở siêu thị là người đầu tiên được cấp báo.

Ngày thứ hai trôi đi, bất ngờ là đám này tuy đói khát, tuy phải rời tỉnh xa quê lưu lạc đầu đường xó chợ rồi mà không ai cầu viện. Ngày hôm đó Vương Vũ Vi lại quay được vài cảnh làm hắn thương tâm, bên Châu Giang, dưới Bạch Vân Sơn, hai con chim non vì nghĩa quên thân, cầm que sắt vác bao tải lớn, gia nhập đội ngũ nhặt rác đông nhung nhức ở thành phố này.

Không biết cầm cự được bao lâu đây.

Bình Luận (0)
Comment