Hùng Khiếm Phi ngồi gần Dư Tội, chỉ Tế muội tử ngồi nép sát bên Thử Tiêu, bầu ngực nhỏ nhắn ép hắn vào cánh tay hắn, nói nhỏ với giọng nửa ghen tỵ nửa bực tức: “ Chẳng lẽ thằng đó ăn rồi?”
“ Tám phần là ăn rồi.” Dư Tội gật đầu, ra hiệu Hùng Kiếm Phi không nên hỏi nhiều, cùng là người luân lạc, thế nên luân lạc tới mức nào cũng có thể thông cảm:
Mười mấy phút sau taxi tới được chỗ lái xe ôm báo, lái xe ôm được thêm 50 đồng nữa, bảo xe dừng lại ở chỗ này, nhìn Dư Tội dẫn theo người theo, trong đó lại có một tên như dân đâm thuê chém mướn lại càng tin y đi đánh ghen rồi. Lại một hồi khuyên nhủ không nên vì nữ nhân đã ngã vào lòng nam nhân khác mà lâm vào cảnh tù tội, không đáng, Dư Tội chỉ biết cười khổ ậm ừ.
Lái xe đi rồi, mấy người Dư Tội nhíu mày, nơi đây là khách sạn sang trọng, lối vào hai làn đường, xe qua lại đều là xe đắt tiền, xung quanh trồng cây dừa làm hàng rào, bãi cỏ xanh xanh mướt có vòi phun nước phun ra tia nước nhỏ li ti làm bãi có lúc nào cũng mướt mát thích mắt, không giống nơi đám anh em họ có thể ở.
Hùng Kiếm Phi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời thốt lên: “ Đứa nào mà phát tài tới mức này rồi.”
“ Không thể nào.” Thử Tiêu phủ quyết, lăn lộn đầu đường thời gian, kinh nghiệm lắm rồi: “ Muốn phát tài trong hai mấy ngày, trừ cướp ngân hàng thì chỉ có buôn thuốc phiện, Dư Nhi mà không làm thì chẳng ai có bản lĩnh đó.”
“ Ê ê, tôi cũng không có bản lĩnh đó.” Dư Tội phản đối:
“ Không phải lúc ở trường cậu từng lập kế hoạch cướp ngân hàng rồi à?” Thử Tiêu nói chắc như đinh đóng cột:
“ Anh bị ngốc à, cái đó mà cũng coi thật.” Khóe mắt Thử Tiêu liếc nhìn một chỗ, Dư Tội nhìn theo tỉnh ngộ: “ Nếu làm chuyện kia thì có khả năng.”
Chuyện gì vậy? Hung Kiếm Phi quay đầu nhìn thấy một bức tường gạch, bên trên dán chi chít những tờ quảng cáo, bán pháo, bán xuân dược, thuốc mê, thu nợ, cái gì cũng có hết.
“ Chỗ kia cũng có.” Tế muội tử rất thông minh, chạy một quãng rồi vẫy tay gọi bọn họ:
Có thể sinh tồn trong cái thành phố phồn vinh chật chội này, chỉ chỉ có thể kiếm con đường xiên xẹo, bốn người đi theo quảng cáo, càng đi càng nhanh, dán quảng cáo phải quét hồ, phải khom người dán, không nhanh được, giấy quảng cáo vẫn ướt, tức là người đi chưa xa, đuổi chừng 2 km thì dừng lại.
Không chỉ một, mà những hai người.
Là Đậu Hiểu Ba và Lý Nhị Đông, hai tên này không biết làm thế nào mà gặp được nhau, đang chăm chỉ dán quảng cáo ở bất kỳ mặt phẳng ở chỗ dễ nhìn nào, hoàn toàn không biết có nhóm người đang nhìn mình chằm chằm.
Bốn người hứng thú xem quảng cáo Bánh Đậu dán :" Em gái học sinh giúp giao tiếp xã hội, liên hệ sđt 8244812XXX"
Lý Nhị Đông thì dán: “Người mẫu, tiếp viên hàng không, thiếu phụ gợi cảm bồi tiếp, điện thoại 2336778XXX"
Thử Tiêu cười khành khạch còn xé ra một tờ nói lấy làm chứng cứ, Tế muội tử không ngại loại chuyện này, chỉ có Gấu Chó xé toạc tờ quảng cáo chửi: “Hai thằng khốn này còn không bằng Thử Tiêu.”
Dư Tội giở trò cũ, hít sâu một hơi thình lình quát: “ Hai thằng dán quảng cáo kia, đứng lại.”
Hai người kia đang chổng mông dán quảng cáo tức thì bỏ của chạy lấy người, vừa chạy vừa nhìn người truy đuổi phía sau, khi nhìn rõ thủ phạm đang cười đắc ý thì kinh ngạc vô cùng, tiếp đó hò reo quay ngược lại. Tiếp đó tất nhiên là màn hội ngộ cảm động, năm anh em luân phiên ôm chầm lấy nhau, Tế muội tử đứng bên chấm nước mắt.
Bánh Đậu kích động tột độ, rơm rớm nước mắt chụt lên má Thử Tiêu, Dư Tội mỗi người một cái.
Lý Nhị Đông ôm Gấu Chó như đang đọ sức với nhau, muôn vạn lời muốn nói tụ lại thành một câu: “ Mọi người đến đúng lúc quá, công việc nhiều lắm, hai chúng tôi làm không xuể, anh em mình không sợ thiếu cái ăn nữa.”
Thế là vào buổi trưa ngày 22 của cuộc tập huấn, bất ngờ 5 người gặp nhau cùng một chỗ, niềm vui khôn tả, có điều với Đỗ Lập Tài ở tòa nhà Than Đá thì không có tí vui mừng nào, hai cấp dưới của hắn e bị người ta theo dõi rồi, nếu không thành phố lớn thế này đâu ra lắm trùng hợp như thế.
Khó giải quyết rồi, một đám sâu hại kết bọn với nhau, hắn lo chuyện vượt tầm kiểm soát.
…… …..
"Hoan nghênh đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, chúng tôi tạm dừng kinh doanh!"
Chữ chạy trên màn hình điện tử trước cửa hộp đêm Đế Hiệu và treo trên tấm băng rôn ngoài cửa đều giống nhau.
Uông Thận Tu treo băng rôn lên, vừa vặn che đi chỗ gợi cảm nhất trên bức ảnh quảng cáo mỹ nữ, hắn nhìn lại thấy quái quái, ở giữa mỹ nữ xuất hiện dòng chữ chả liên quan thế này, đột nhiên làm hắn không nhịn được cười.
Thời buổi này quái thật đấy, cả hộp đêm cũng chúc mừng đại hội đại biểu nhân dân, phương thức chúc mừng là đóng cửa nghỉ kinh doanh.
Bảo an trực ở cổng hỏi hắn cười cái gì, Uông Thận Tu chỉ ra chỗ mâu thuẫn, bảo an thì thấy quen rồi, nói nhỏ: “ Chúng ta mà không đóng cửa thì đại hội sẽ diễn ra ở chỗ chúng ta đấy.”
Uông Thận Tu bị vẻ mặt nghiêm túc của bảo an làm phì cười lần nữa, thú vui trong đó e chỉ có người không am hiểu cuộc sống máy như hắn mới cảm thụ được, còn người khác thấy quá sức bình thường, phàm có sự kiện trọng đại, những chỗ ảnh hưởng tới hài hòa xã hội phản cẩn thận ứng phó là đương nhiên.
Treo băng rôn xong, trên vệ sĩ trong cửa tên A Bảo gọi Uông Thận Tu, nói là giám đốc tìm, hắn liền đi nhanh lên lầu.
Từ cái ngày luân lạc phong trần đó, trở thành công nhân dọn vệ sinh, Uông Thận Tu phát hiện nơi này không đen tối kinh khủng như trong tưởng tượng mà còn rất nhân đạo. Mỗi ngày hắn được cho ăn ba bữa, trừ bữa sáng ra thì hai bữa còn lại đều là món cao cấp như ngan quay, hải sản, thi thoảng gặp khách sộp uống say còn thu được chút tiền boa, so với lang thang ngoài đường thì đúng là một bước lên tiên. Vì thế Uông Thận Tu ở trong nhà vệ sinh hô lớn: Tổ chức kính yêu, tha thứ cho tôi cam lòng sa đọa.
Thế là hắn cam tâm tình nguyện sa đọa, vài ngày sau người hộp đêm cũng quen chàng trai trắng trẻo điển trai này, người không biết còn tưởng hắn là người được thuê để dọn vệ sinh, không còn ai trông chừng hắn, giờ đuổi hắn đi, hắn còn xin ở lại.
Giám đốc họ Trần, tên là gì thì Uông Thận Tu không rõ, đi lên tầng sáu, gõ cửa đi vào, vị giám đốc hiếm khi thấy một lần kia mỉm cười hiền hòa, chẳng giống lúc sai người đánh hắn.
“ Tiểu Vương cậu tới được bao ngày rồi ấy nhỉ?”
Đó là tên giả của hắn, Uông Thận Tu đứng trước cái bàn lớn, đáp:” Mười ngày rồi ạ.”
“ Biết nói tiếng Anh hả, mấy ngày trước nghe kíp trưởng nói cậu nói chuyện với mấy người nước ngoài rất lưu loát, còn giới thiệu rượu cho họ phải không?” Giám đốc Trần giờ mới rảnh để hỏi chuyện này:
Ồ thì ra chuyện này, chẳng lẽ là muốn mình nội ứng ngoại hợp xẻo người ta, cái này Uông Thận Tu thấy chẳng có gì đáng khoe: “ Hồi đi học có học qua ạ, giờ chỉ còn nhớ mấy câu giao tiếp thôi.”
“ Tốt, chỗ chúng tôi không có nhiều nhân viên tố chất cao như thế.” Giám đốc Trần tán dương, châm điếu thuốc, phát hiện Uông Thận Tu hơi thiếu tự nhiên, như sợ người ta khen mình vậy:
Thực ra Uông Thận Tu đang nghĩ, sau này để đám anh em khốn kiếp biết được, em là chúng nó cười cho tới lúc chết, may mà hắn không để lộ tên thật.
Thấy hắn không nói, giám đốc Trần hỏi thẳng:” Vốn mấy ngày trước định tìm cậu nói chuyện rồi, nhưng mà bận quá, hôm nay có người bạn Hong Kong gọi điện cám ơn tôi, tôi mới nhớ ra, cậu đoán vì sao?”
“ Tôi, tôi không biết.”
“ Cám ơn nhân viên ở đây có người nhặt được ví tiết giao cho kíp trưởng.”
Uông Thận Tu nhớ ra, vô tình phát hiện ra, ở cái nơi này người có tiền uống say mất đồng hồ, mất di động, mất ví như cơm bữa, chỉ cười thật thà.