Lý Nhị Đông đi bên cạnh lay vai Dư Tội hỏi: “ Dư Nhi, kiếm tiền kiểu này ngon ăn, hay là làm thêm vài ngày, Nhiếp Béo cũng nghe chúng ta mà.”
“ Nói nhiều ắt sai, làm nhiều ắt hỏng, chuyện đó mà có thể làm nhiều được à, xéo sang bên.” Dư Tội trước đó đã nói trước là chỉ làm một lần thôi, tên này thấy bở định đào mãi, bực mình đẩy tay hắn ra:
“ Vì sao?” Lý Nhị Đông chưa chịu thôi, kiếm tiền dễ thế ai nỡ bỏ:
“ Mười chủ xe chín người mù xe, nhưng chỉ cần có một người phát hiện vấn đề là xong, tìm ra nguồn cơn còn không dễ à, lúc đó họ tìm ai trút giận? Huống hồ sơ hở nhiều như thế, chủ xe cùng khu bị hỏng họ không nghi chắc, không biết nghĩ cách chuồn cho nhanh còn muốn quay lại, lần sau đừng thốt ra mấy câu ngu xuẩn ấy.” Dư Tội thừa hiểu dựa vào thủ đoạn bất chính chỉ kiếm chác nhất thời, ngàn vạn đừng mong dựa vào đó làm giàu, nếu không làm càng lớn càng lâu nguy hiểm, càng tham càng dễ chết:
Đậu Hiểu Ba bợp đầu Lý Nhị Đông một phát: “ Đừng có mà thấy tiền mờ mắt, chúng ta tới đây để phát tài chắc, nghe Dư Nhi đi, cậu ta mặc dù thi tâm lý học tội phạm không qua, nhưng kinh nghiệm thực tiễn thì hơn đứt chúng ta.”
“ Ê này, chửi xéo tôi đấy à?” Nhắc tới thành tích thi cử, Dư Tội không khỏi đỏ mặt:
Cả đám cười hô hố, nói thế chứ có thể nghĩ ra cách này trong lúc cấp thiết, lại thực thi một cách hoàn mỹ như vậy, phải thừa nhận năng lực tổ chức của Dư Tội. Mặc dù y không có sở trưởng gì thực sự nổi trội, nhưng khi tổng hợp mọi thứ lại thì hơn mọi người.
“ Cười, cười cái buổi, nếu xảy ra chuyện xem các cậu có cười nổi không?” Hùng Kiếm Phi rốt cuộc không nhịn được chửi:
“ Xảy ra chuyện gì được chứ?” Lý Nhị Đông khinh bỉ:
“ Các cậu tập trung phá một nơi, ba tiếng có hơn một trăm xe gặp sự cố, không xảy ra chuyện mà được à? Người ta mà tra, thế nào cũng ra mấy người chúng ta, ở nhà lại ngày ngày giám sát, chỉ cần nghe đồn thổi một chút, còn không rõ chúng ta làm à?”
Cái tên này mặt thì ác lòng thì mềm, đánh nhau chẳng sợ ai, làm chuyện xấu thì lá gan không lớn, thật thà, đối với chuyện mấy người bạn học này làm, từ đầu tới cuối hắn không tiếp nhận. Có điều Gấu Chó này nói cũng đúng, chuyện này trong nhà biết, kịch vui sẽ thành bi kịch.
Bánh Đậu giật mình, đám anh em ở đây đều lập chí làm cảnh sát, suýt nữa bị cuộc sống mưu sinh làm quên mất, rối rít hỏi Dư Tội: “ Dư Nhi, sẽ không có chuyện gì chứ, sao tôi không phát hiện ra trong nhà theo dõi.”
“ Thế mới bảo là cậu ngốc.” Hùng Kiếm Phi phun một câu:
“ Hả, các anh nói cái gì thế, nhét túi ni lông là bảo an, xe do bên cứu hộ kéo, xẻo người do xưởng sửa xe làm, liên quan gì tới chúng ta? Chúng ta ngay cả CMT đều chẳng có, muốn xảy ra chuyện cũng khó.”
Dư Tội phủi sạch bách, làm như y không liên quan gì thật vậy, làm mọi người cười đắc ý theo, chỉ Hùng Kiếm Phi hậm hực, cứ như bị lạc loài, vì có thứ lạc loài này cũng làm mọi người mất hứng.
Mấy anh em men đường cái mà đi, trừ Thử Tiêu vì có “em gái” nên thuê chỗ ở ngoài, số khác sống chung với nhau. Bọn họ không ở được khách sạn, trong thời gian đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, kiểm tra tạm trú rất nghiêm, song không làm khó được loại người am hiểu nghiệp vụ cảnh sát, bọn họ thời gian qua làm một vụ đổi một chỗ, thông dụng nhất là tới trung tâm tắm rửa, tắm xong giải quyết luôn chỗ ở.
Đi dạo tới tận 0 giờ, đến đoạn đường Bạch Vân, cứ nhìn chỉ dẫn quảng cáo mà đi, tới nhà tắm công cộng, giá rất rẻ, trừ tắm rửa, thêm 10 đồng là có thể ngủ một đêm, thuê hai phòng. Bốn người ngâm nước nóng, ba tên chửi bới Thử Tiêu, đó là do xuất phát từ mất cân bằng tâm lý nghiêm trọng mà ra. Bọn họ vất vả bao nhiêu mới có hôm nay, vậy mà tên khốn Thử Tiêu đó chẳng những có đường kiếm tiền ngon lành, nhặt được em gái nữa, Đậu Hiểu Ba và Lý Nhị Đông đồng thanh nguyền rủa Thử Tiêu đêm nay xuất tinh không ngừng, sau này không bao giờ dựng lên được.
“ Hai anh không thấy phiền à, lát về ôm nhau tự giải quyết đi, đừng làm rác tai tôi nữa” Dư Tội quấn khăn tắm làu bàu gọi ba người tới, nhà tắm chẳng có gì để khen, điều kiện miễn cưỡng được, không có mùi khó chịu: “ Ra đây ngồi.”
Lý Nhị Đông hí hửng, biết Dư Tội có điều muốn nói: “ Có cách gì hay à, Dư Nhi, nói nhanh đi, bọn này làm ngay, cuộc sống quá gian khổ, cần cải thiện một chút.”
Đậu Hiểu Ba cũng hí ha hí hửng: “ Đúng rồi Dư Nhi, Quảng Châu nhiều chỗ hay lắm đấy, các em gái phương nam eo nhỏ người nhỏ, chúng ta đi mà không thưởng thức đặc sản địa phương thì phí quá.”
Ôi tuổi trẻ mà, tinh lực dư thừa, cơm no áo ấm rồi không sinh dâm dục sao được? Dư Tội không đáp mà nhìn Hùng Kiếm Phi bị hắn lườm một phát, bộ dạng không thèm nhập bọn với họ, có điều vì cuộc sống bức bách không thể không làm thế. Dư Tội lấy tiền trên người, chia thành bốn phần, Lý Nhị Đông vừa định đề xuất kiến nghị liền bị y cầm tiền đập vào trán: “ Nghe tôi nói đã, cứ thích lanh chanh, mỗi người một phần, đây là lần chia tiền cuối cùng, chúng ta đã sống qua 28 ngày, còn 12 ngày là kết thúc, mỗi người có hơn 1000, vậy là mỗi ngày tầm 100, thế là quá đủ ... Tiếp theo không cần làm gì nữa đợi là được.”
Không nên bỏ hết trứng vào một cái giỏ, Dư Tội sợ mình cầm hết tiền có vấn đề, còn về phần Thử Tiêu thì hắn dư dả lắm khỏi lo. Vừa nghe vậy Hùng Kiếm Phi vui nhất, hai người kia không hài lòng, thế thì phải sống chắt bóp rồi, mỗi ngày 100 ở tỉnh Sơn Bắc là khoản lớn, chứ ở nơi này miễn cưỡng đủ thôi, mỗi bữa cơm mười mấy đồng.
“ Hơi ít.” Lý Nhị Đông lúc nào cũng nhanh mồm, đó là bởi vì não không phải nghĩ:
“ Đúng thế, chỉ đủ ăn.” Đậu Hiểu Ba phụ họa:
“ Thế là được rồi, tôi đi vác bao tải mỗi ngày bảy tám chục, còn phải ngủ gầm cầu kìa.” Hùng Kiếm Phi cực kỳ thỏa mãn:
“ Cậu đương nhiên là ok rồi, cậu có làm cái mẹ gì đâu cũng được chia tiền.” Lý Nhị Đông lườm một phát cáu kỉnh nói, hắn nhịn mấy hôm rồi, làm chuyện gì thằng đó cũng vác cái mặt sưng xỉa ra ngăn cản, có lẽ Dư Tội vì thế mà phân tán anh em:
Gấu Chó tự ái nổi lên, cầm tiền ném vào mặt Lý Nhị Đông: “ Cho cậu hết đấy, lão tử không đói được.”
Lý Nhị Đông sắn tay áo sửng cồ: “ Mẹ nó, muốn đánh nhau à?”
Bánh Đậu vội vàng chắn giữa hai người, Dư Tội vỗ giường mắng: “ Lão Nhị, nói gì vậy hả, không có Gấu Chó thì tôi đã xong đời rồi, hơn nữa anh ấy vì lo cho mọi người phải lưu lạc khắp nơi mới theo tôi tìm người, chỉ là không ngờ các anh còn sống tốt hơn chúng tôi.”
Lý Nhị Đông hậm hực ngồi xuống không nói không rằng, lúc ở trường cuộc sống đơn giản, tuy quậy phá cũng trong khuôn khổ, giờ ra ngoài, tính cách khác biệt thể hiện rõ rệt.
Bánh Đậu án ủi hai bên, nhặt tiền đưa Gấu Chó, Gấu Chó dỗi không lấy, đành đưa Dư Tội, Dư Tội thở dài: “ Hai anh muốn kiếm thêm, tôi không phản đối, cho dù không xảy ra chuyện gì, mang túi đầy tiền về rồi làm sao? Hai anh suốt ngày đi dán quảng cáo, còn là loại quảng cáo cho gái gọi trá hình, không nghĩ về giải thích ra sao với tổ chức à?”
Lý Nhị Đông với Đậu Hiểu Ba đều là hai thằng vô tâm, thậm chí không biết có người theo dõi, tới giờ cũng chưa tin lắm, chuyện này mà vào tai Hứa Bình Thu, đại biểu bọn họ lập trường không kiên định rồi, còn ai cho làm cảnh sát nữa.
“ Nói sao giờ?” Bánh Đậu hơi chột dạ:
Lý Nhị Đông nổi nóng: “ Tôi bảo đừng làm việc đó, cậu cứ xúi làm, mẹ nó, sao đen thế chứ, thế nào mà tôi tìm trúng cậu.”