Lận Thần Tân hí hửng về chỗ, Thử Tiêu bực tức lại cướp ống kính quan sát mục tiêu, đứng tạo dáng, ai ngờ Lai Văn không chụp nữa, lấy máy ghi âm ra, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mộng Kỳ: “ Chính ủy Tiêu, ý tôi thế này, chúng tôi ghi hình quay chụp, nếu hiệu quả bình thường thì làm chuyên đề, nếu hiệu quả tốt, chúng tôi giao thiệp ĐTH, làm luôn tiết mục thực tế, sẽ rất được hoan nghênh.”
“ Nếu không có hiệu quả thì sao?” Tiêu Mộng Kỳ thấy Lai Văn nhíu mày thì nói thẳng luôn: “ Không ai dám đảm bảo điều tra truy lùng có kết quả, hai người này vẻn vẹn chỉ có hiểm nghi, nghiêm khắc mà nói chưa phải là nghi phạm ....”
Lai Văn xua tay cắt ngang lời trình tự máy móc khô khan này: “ Không cần quá nghiêm túc như thế, có hiệu quả hai bên cùng có lợi, không thì coi như chúng tôi đi nghỉ phép, chi phí tòa báo vẫn bao, không thành vấn đề chứ?”
“ Vậy thì không thành vấn đề.” Lại đem kinh phí ra nói rồi, Tiêu Mộng Kỳ gật đầu:
“ Tốt ... Bây giờ cô kể lại đại khái vụ án ...” Lai Văn chỉ huy trợ thủ điều chỉnh góc độ ghi hình, chọn hình ảnh đẹp nhất, mỹ nữ thế này không tận dụng thì phí, chỉ là liếc mắt qua thấy Dư Tội nằm dang chân dang tay, Đỗ Lỗi dựa bên giường, lè lưỡi lau mồ hôi, mỗi Lận Thần Tân ra dáng con người, mắt thì quét qua người nữ nhân, thô bỉ tới khó chấp nhận.
Tiêu Mộng Kỳ cũng nhận ra, đề nghị: “ Chúng ta ra ngoài đi.”
“ Được ... Này, mấy người các anh đừng có theo, nhìn lại bàn thân đi, như cái ổ lưu manh ấy.” Lai Văn mắng đùa:
Cửa đóng lại, thời tiết này trên đầu quạt chạy vù vù, trên người mồ hôi nhỏ tong tong, mấy anh em mệt tới chẳng muốn nói gì.
“ Tiêu ca, liệu tôi có lên TV không, như thế khẳng định rất nhiền fan tán gái nhận ra.” Lận Thần Tân đắc ý nói:
“ Lên là cái chắc, nhưng mà cái mặt cậu sẽ bị làm mờ.” Thử Tiêu còn đắc ý hơn:
Hả? Thế thì thương tâm quá, Lận Thần Tân hết sức thất vọng.
Đỗ Lỗi nghe vậy lấy lại tinh thần: “ Ngốc, phải bảo mật mới khơi lên ảo tưởng của người khác, cái mặt cậu giống chỗ riêng tư của nữ nhân, không thể lộ ra ngoài ... Ha ha ha ...”
Dư Tội nằm trên giường đạp một phát, Đỗ Lỗi mới im, y ngồi dậy khích lệ: “ Yên tĩnh, không nghĩ xem, nếu chẳng phải hôm qua Thú Y thể hiện thần uy thì hôm nay chúng ta chưa được ngủ đâu, phải chạy rông ngoài trời nắng điều tra rồi.”
Úi, đúng là như vậy, Thú Y nghe mà mát mặt, lại có kẻ xen vào, Đỗ Lỗi nói: “ Thú Y, anh em buồn chán quá, rên rỉ vài tiếng nghe coi.”
Thú Y nhảy bỏ tới bóp cổ, hai tên oánh nhau huỳnh huỵch không ai can, thời tiết này đó là hành vi ngu xuẩn, quả nhiên một lúc, cả hai thè lưỡi thở như chó.
Nhiệt độ 39 độ C, đấy là còn chưa tới trưa, Thử Tiêu lên giường đá Dư Tội, muốn Dư Tội ra thay chỗ giám thị, trong ống kính, hai nghi phạm quần cộc áo ngắn, ôm ấp nhau trong phòng điều hòa xem TV, đoán chừng không định đi đâu.
Bọn họ thì thảm, tiền ít, thuê cái phòng giá rẻ, ban ngày nóng nực khó chịu, buổi tối thì muỗi thành đội quân.
Phải cổ vũ tinh thần, nếu không sĩ khí xuống rất nhanh, Dư Tội quanh năm ở thực địa biết càng tới thời khắc cuối cùng càng khó qua, đang châm chước xem nên nói gì thì Đỗ Lỗi không chịu được an nhàn mò tới bên Lạc Gia Long hỏi đang xem gì.
“ Fast and furious.”
“ Cảnh sát mà xem phim tội phạm à?” Lận Thần Tân thuận miệng trêu:
“ Không có cơ hội phạm tội đành tưởng tượng.”
Thử Tiêu nhớ lại hai nghi phạm cảm khái:” Phải thừa nhận làm tội phạm rất có mỹ cảm ... Tưởng tượng mà xem, thành phố xa lạ, nữ nhân xinh đẹp, một va ly đầy ắp tiền, mội chiếc xe đỏ chót siêu ngầu ... Làm cảnh sát phải bó tay.”
Đỗ Lỗi nhìn mình càng thêm nản chí:” Nói thế tôi đúng là thấy cảnh sát chúng ta chán thật, trong tất cả câu chuyện, chúng ta là nhân vật phản diện, bị người ta cho ăn đòn ... Cho dù xuất hiện rất ngầu, cuối cùng vẫn bị đánh thành thằng ngu, còn thường xuyên bị chửi vì xong việc mới tới.”
Hình như đúng thế thật, Lận Thần Tân ôm đầu:” Vãi, trình độ tổng kết cao thế này, có thể quay phim Hollywood rồi.”
“ Còn cần phải khen à, nhìn chúng ta thảm hại thế nào, người ta ôm nhau, chúng ta nhìn trộm, người ta tình tứ, chúng ta chụp trộm ... Con mẹ nó quá là thất đức ... Dư lão đại, đổi người tôi muốn thất đức một hồi, em em gái đó một chút lấy lại cân bằng tâm lý, nhìn các anh ngán lắm rồi.” Đỗ Lỗi bò dậy đong đưa mông đi tới nhìn trộm:
“ Tiện nhân.” Thử Tiêu cạn lời:
Mấy anh em cười khùng khục, quả nhiên rất giống mấy tên phản diện thô bỉ.
Một buổi sáng trôi qua như thế, cơm trưa do Tiêu Mộng Kỳ và Dư Tội đem về, vẫn ba thứ, cơm hộp, nước khoang, cùng gói dưa muối, gạo thì chắc chắn là cũ, thức ăn không có thịt, song Thử Tiêu, Lạc Gia Long, Dư Tội và cả chính ủy Tiêu đều ăn ngón lành, khiến Đỗ Lỗi và Lận Thần Tân quen ăn uống phủ phê đưa mặt nhìn nhau.
So với thực địa ăn gió nằm sương, Uông Thận Tu ở nhà sướng hơn nhiều, hết giờ làm, hắn viết vài chữ lên lịch công tác, gập hồ sơ, rời văn phòng hiệp trợ.
Vụ án sẽ không tiến triển nhanh như vậy đâu, phải đợi phía kia lộ ra manh mối, bên này mới có thể tổ chức lục soát nơi thuê trọ, trước đó không thể bứt dây động rừng.
Chen lấn trên xe bus, đi mất hơn nửa tiếng mới xuống xe ở trạm gần Cẩm Trạch Uyển, đi được vài bước cười sáng lạn.
Phía trước, dưới gốc cây, chiếc ô hồng phấn như đóa hoa nở rộ, mà dưới đóa hoa là nụ cười còn dẹp hơn hoa. Hàn Như Mân vẫy tay với hắn, hắn đi nhanh tới.
“ Xin lỗi, tới muộn.” Uông Thận Tu ngại ngùng nói:
“ Tới muộn không phải cố ý, nhưng xin lỗi thì có chút giả rồi.”
“ Sao chị biết tôi không cố ý?”
“ Vì trong ánh mắt cậu có sự đói khát, hận bây giờ không phải trời tối.” Hàn Như Mân khoác tay Uông Thận Tu, cười khúc khích:
Đôi nam nữ say trong ái tình không hay biết một chiếc xe ở bên đường chậm rãi rời đi, Ân Dung nhìn Qua Chiến Kỳ ở ghế phụ lái, ranh mãnh nói:” Giám đốc tin tôi chưa?”
“ Cuộc sống tư của cấp dưới cũng cần quan tâm mà.” Qua Chiến Kỳ mặt không có cảm xúc gì:
Tan giờ làm sớm 20 phút, trợ lý Ân muốn giám đốc Qua nhìn thấy cảnh này mà thôi, cười hỏi:” Sao tôi nghe thấy trong lời này có vị chua nhỉ ... Giám đốc Qua, anh đi tới đâu cũng bị nghi ngờ nhé, một hoa khôi cảnh sát chẳng để ý tới anh, một trợ lý bỏ anh mà đi.”
“ Không phải còn có cô sao? Khi nào cô bỏ tôi đi?” Qua Chiến Kỳ hỏi, khi ở riêng bên nhau, hai người rõ ràng thân mật hơn cấp trên cấp dưới thông thường:
“ Tôi phải xác định trong lòng anh không có tôi nữa thì tôi mới đi.” Ân Dung nghiêng đầu sang, giọng chua chua:” Đại Hàn vừa xinh đẹp lại ôn nhu, còn hiểu lòng người, phải không?”
“ Đúng rồi, nếu không sao kéo về được nhiều đầu tư như thế.” Qua Chiến Kỳ trả lời đôi chút mỉa mai:
Ân Dung cười lớn, lời giải thích này làm nhạt đi không ít sự đố kỵ, cảnh cáo:” Sau này đừng có nói chuyện thối nát này trước mặt tôi được không, kỳ thực anh có thể hỏi tôi, hoặc cô ấy, chúng tôi đã lên giường chưa? Tôi có thể nghiêm túc trả lời anh, không có đâu. Muốn hỏi tôi nguyên nhân à, tôi có thể nói với anh, tôi thường gặp nam nhân từng lên giường với cô ấy, khen cô ấy không ngớt miệng, cảm giác của tôi là buồn nôn ... Đủ chưa?”
Lời nói rất tức giận, nhưng bất ngờ ngữ khí lại mềm xuống, giống làm nũng: “ Không có đâu ... Anh đừng giận.”
“ Im mồm.” Qua Chiến Kỳ mắng, chuông điện thoại đã reo:
Ân Dung biết điều ngậm miệng, liếc nhìn Qua Chiến Kỳ, vẻ tiêu sái tự nhiên, đẹp trời ngời ngời làm cô hoa mắt.
“ Ông chủ Mã ... Xin chào, xin chào ... Ồ, một nghìn vạn à, anh định đầu tư dài hạn hay ngắn hạn? Tĩnh Hải đúng là có đầu tư ở hạng mục đường sắt cao tốc Chu Châu, cái này tương đối đảm bảo, kỳ hạn là một năm ...”
Đại bộ phận tư vấn nghiệp vụ, Qua Chiến Kỳ tỏ ra rất bình đạm, không quá nhiệt tình, đợi hắn cúp điện thoại, Ân Dung hỏi: “ Nghìn vạn là đại hộ rồi, vậy mà anh lại đẩy đi.”
“ Cô cho rằng bọn họ ngốc chắc, tôi mà tỏ ra quá nhiệt tình mới là đẩy họ đi, yên tâm, bọn họ sẽ còn kiểm tra mấy lượt mới tìm tôi.” Qua Chiến Kỳ nói rất tự tin:
Buổi trưa ăn cơm, buổi chiều nghỉ ngơi, buối tối lại ăn cơm, đêm ăn khua, phú thương đi qua bên cạnh như đèn kéo quân, xã giao ngày này qua ngày khác cũng là một loại công tác, hiệu quả còn rất rõ ràng.
Ngày hôm đó đầu tư Tĩnh Hải công khai tuyên bố trên trang web chính phủ, tái chính huy động được đột phá 200 triệu, lũy kế bao nhiêu khách hàng kiếm được bao nhiêu tiền, chuối con số khơi lên oanh động mới trong phạm vi nhỏ ...