2 giờ sáng Thiệu Vạn Qua xuống máy bay, báo cáo với thành ủy.
Trước khi lên máy bay thì đã nghe tin đang bắt giữ, tới Trường An thì chuyện kết thúc, tin mừng tới, bắt cả xe lẫn người, bắt được 7 người mà tới Trường An phá án chỉ có mười mấy người, nghe nói băng nhóm này phân công rõ ràng, xe chưa về thì kẻ phụ trách tiêu thụ tang vật đã đợi sẵn.
Xe đi vào chi đội hình sự Trường An, hai bên bắt tay, phía đối phương rất khách khí với đồng nghiệp từ xa tới, mời lên xe việt dã, tới thẳng hiện trường.
Chi đội trưởng Dương Tài Mậu lần này thở phào thực sự, đến khi xe cấp cứu tới khách sạn đưa người bị hại hôn mê đi tim vẫn đập như trống trận, thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi.
Vì thế tất nhiên là cám ơn không ngớt, cung kính mời thuốc, Thiệu Vạn Qua chỉ Tiêu Mộng Kỳ: “ Kỳ thực tôi cũng không rõ tình hình, phải hỏi chính ủy Tiêu.”
Lý Kiệt góp vui: “ Chính ủy Tiêu, kể lại cho chúng tôi sùng bái với.”
Tiêu Mộng Kỳ thích cảm giác đón nhận những ánh mắt nể phục này: “ Chuyện này bắt nguồn phòng hiệp trợ phân cục chúng tôi khi kiểm tra vụ án cũ, phát hiện ra lời khai nạn nhân mập mờ, thậm chí có người rút đơn, đây là hiện tượng bất thường, khiến chúng tôi cực kỳ hứng thú ...”
Đương nhiên chuyện liên quan tới Tiêu ca không thể kể, với học vấn cùng kiến thức của chính ủy Tiêu, kết hợp thành câu chuyện khiến người nghe tặc lưỡi không thôi.
“ Làm sao các cô biết Thương Tiểu Cương rời đi mà tới chỗ tiếp ứng?” Thiệu Vạn Qua hỏi:
“ Tổng hợp thủ pháp gây án trước đó của chúng, chúng tôi phán đoán, chúng chọn chỗ gây án, tìm nơi trung chuyển, tiêu thụ tang vật là một.”
“ À, vậy là từ giám sát mấy khách sạn, bao vây, truy bắt, chỉ bằng mười mấy người?” Lý Kiệt kinh ngạc:
“ Đúng, mọi người sao vào được, người chúng tôi dù muốn vào tụ hội tài phú này cũng khó.” Chi đội trưởng Dương nhìn nữ đồng nghiệp xinh đẹp, chân thành thỉnh giáo:
“ Toàn bộ giám sát đặt ở ngoại vi, ba bãi đỗ xe, chúng tôi bố trí sáu người thay thế bảo an.” Thay thế ra sao Tiêu Mộng Kỳ cũng không nói:
“ Nhưng đêm mưa thế này, các vị làm sao phán đoán được đâu là xe bị cướp, giống như cô kể lúc nãy, chúng giỏi hóa trang, khó nhận ra cơ mà.” Chi đội trưởng Dương tò mò:
“ Đó cũng là cái khó của chúng tôi, chúng tôi cũng sợ bắt nhầm, cho nên từ bỏ chặn đường chúng, để chúng vui vẻ mà đi thả lỏng cảnh giới, tìm tới tận hang ổ ...” Tiêu Mộng Kỳ mỉm cười:” Nói ra thì không đáng tiền, chỉ cần là nữ, rời đi sau 10 giờ một mình, chúng tôi đều đánh dấu.”
“ Hả? Sao đơn giản thế?”
“ Vốn rất đơn giản, tổng cộng chỉ có 27 nữ nhân rời đi từ 3 khách sạn, trinh sát viên của chúng tôi lấy cớ tới dặn họ lái xe cẩn thận, gắn định vị lên đuổi xe, sau đó có 3 chiếc xe bị gắn định vị cùng tới đường quốc lộ số 37, vậy là câu đố có lời giải đúng không?”
Đúng là quá đơn giản tới mức làm người ta sốc.
“ Lợi hại, vậy mà cũng được.” Mãi lâu sau chi đội trưởng Dương mới thốt lên lời, nếu trước khi bắt giữ trình bày phương án này có khí hắn mắng chửi té tát, nhưng mà kết quả rõ ràng, chỉ còn nước thán phục mà thôi:
Tận mắt chứng kiến đại án, hơn nữa tham dự toàn bộ quá trình, Lai Văn và trợ lý đang hưng phấn đội mưa vác máy quay ghi lại tang vật dưới đèn pha, mưa gió làm cho khung cảnh càng thêm bi tráng, không có gì chuẩn hơn nữa.
Di động, đồng hồ, ví, dây chuyển vàng, các loại giấy tờ .. À còn có món đồ cổ 40 vạn mà nạn nhân đấu giá được.
Ba nữ nghi phạm bị còng ngồi dưới đất, sau lưng còn có mấy vị nữa là nhân thủ Thương Tiểu Cương liên hệ chuẩn bị tẩu tán tang vật.
Đỗ Lỗi nhìn mấy em gái, hưng phấn hô:” Này này, ngẩng đầu lên, mỉm cười đi, được lên TV đấy.”
Nhưng người khác phí cười, Hùng Kiếm Phi mắng:” Cậu ngốc à, bị bắt rồi ai còn cười được.”
“ À, làm vẻ mặt hối hận đi.”
“ Càng ngốc, hối hận có ích gì.” Đến lượt Lận Thần Tân trêu:
“ À phải, lên TV sẽ bị làm mờ, giống như quay AV ấy.”
Lai Văn tức điên vơ cục đá ném hắn, đừng bêu mặt nữa, Lận Thần Tân vội vàng kéo người anh em đi.
Đoàn người chi đội kéo tới rồi, Thiệu Vạn Qua không nói gì cả, đấm Hùng Kiếm Phi vài cái, nghiến răng khen ngợi. Hùng Kiếm Phi cười ngoạc miệng dẫn các vị lãnh đạo đi xem nghi phạm cùng tang vật, mấy vị lãnh đạo phía Trường An toát mồ hôi, may mắn hôm nay nghi phạm sa lưới, nếu không sáng mai đau đầu rồi.
Lý Kiệt vừa thăm hỏi biểu dương cảnh sát đương địa tham gia bắt dữ, mấy vị bảo an bị lột đồ bị dọa, vụ án trọng đại, về không được nói gì.
Tiêu Mộng Kỳ lặng lẽ lui khỏi ống kính, chiến quả huy hoàng này toại tâm nguyện của cô rồi, chỉ là trong đám đông không thấy Dư Tội liền đi tìm, hỏi Thử Tiêu trốn trong xe mới biết, ra sau nhà hút thuốc.
Cô đi nhanh ra sâu sau, thấy Dư Tội ngồi tóc góc hút thuốc, trong ánh đèn lấp loáng bốn phía, vẻ mặt nghiêm túc, không giống thường ngày, cô tới gần, cởi áo mưa khoác lên người y.
“ Cô làm vậy không phải thừa à, tôi đã ướt súng rồi.” Dư Tội dập thuốc, đứng dậy khoác áo lên người Tiêu Mộng Kỳ:
“ Đúng là không biết tốt xấu, thôi đi, tôi tự mặc.” Tiêu Mộng Kỳ hơi giận:
“ Thì thế, giả vờ làm gì.”
“ Đúng, tôi còn muốn giả vờ nói với anh một câu cám ơn.”
Dư Tội ngẩn người: “ Vì sao?”
“ Vì tôi, trong mắt anh, tôi là nữ nhân theo đuổi danh lợi mà.” Tiêu Mộng Kỳ đột nhiên nói làm Dư Tội xấu hổ, cô tiếp tục:” Rất may mắn vì có người bạn như anh, cũng thật tiếc vì chúng ta chỉ là bạn.”
Cái đề tài này xu thế làm người ta ngày càng lúng túng, Dư Tội nói:” Nếu vậy giúp tôi một việc.”
“ Anh nói đi, chỉ cần tôi làm được.” Tiêu Mộng Kỳ đỏ mặt, cô vẫn nhớ chuyện chụp ảnh khỏa thân:
“ Khuyên nhủ Thử Tiêu hộ tôi, chuyện xảy ra ở Thiên Ngoại Hải đừng để ảnh hưởng tới anh ấy, đầu óc anh ấy không thoáng, nếu vì chuyện này bị ảnh hưởng, e là ấm ức rất lâu.”
“ Được, tôi nhớ rồi, đảm bảo làm được.” Tiêu Mộng Kỳ cảm động, bao sao lúc cần, luôn có người giúp Dư Tội:
“ Còn nữa, toàn bộ nghi phạm đưa về Đại Nguyên thẩm vấn.”
“ Đương nhiên, tôi và chi đội trưởng Thiệu đã trao đổi ý kiến, công lao lớn thế này, sao để rơi vào tay người khác.”
“ Sai rồi, không phải vấn đề công lao, vụ án này kéo dài nhiều năm, không biết bao nhiêu người chưa báo án, đào sâu tìm hiểu, có lợi cho sau này phòng chống và phá án tương tự.” Dư Tội lại châm điếu thuốc, trong ánh lửa nhìn thấy nỗi buồn không phù hợp với hoàn cảnh:
“ Nghĩ gì thế, sao phá án rồi mà anh lại không vui?” Tiêu Mộng Kỳ tới gần hơn một bước, rất muốn đưa tay ra làm động tác an ủi nào đó, rốt cuộc không thể làm:
“ Tâm lý muốn ngủ, sinh lý muốn nữ nhân, đầu óc nghĩ tới vụ án ... Sao vui được. Thôi, đi ngủ đây, thẩm vấn giao mọi người, loại này khó bắt, dễ thẩm vấn, tôi không tham gia đâu.”
Dư Tội nói xong về xe, hoàn toàn tránh xa vinh quang, Tiêu Mộng Kỳ lòng xót xa, cô lờ mờ hiểu ra gì đó, vì vết đen mấy năm trước, Dư Tội dù lập vô số công lao, tới giờ vẫn chỉ có chức nhàn, lương bèo bọt, lại lập công lớn, vinh quang chẳng đến phần, một lần sai lầm thôi thì bị chỉ trích đả kích, nếu là mình cô không nghĩ mình có thể kiên trì ...