“ Địa điểm thực tập tiếp theo là trại giam, cũng ở Quảng Châu, nơi này có sáu trại giam, thêm vào các vùng xung quanh, các cậu sẽ được phân tới các nơi khác nhau. Thế nào, nói thoải mái, các cậu có 5 phút.” Hứa Bình Thu vẫn như lần trước, nói hết sức đơn giản, cứ như chuyện chẳng có gì:
“ Quản giáo đâu phải hình cảnh?” Thử Tiêu khuynh hướng ở lại Quảng Châu, trong nhà có Tế muội tử đang đợi:
“ Nơi nào chẳng thế, đang thực tập mà.” Lý Nhị Đông phản bác:
“ Không đơn giản thế đâu, không có tính khiêu chiến, ai lại cho chúng ta đi làm quản giáo tác oai tác quái chứ?” Dư Tội vừa nói xong liền giật mình, y nghĩ tới khả năng bi kịch nhất:
“ Ha ha ha, may mà Dư Tội nhắc, tôi quên nói rõ.” Hứa Bình Thu nhẹ nhàng bổ xung: “ Không phải làm quản giáo, mà là lấy thân phận nghi phạm giam vào các trại giam khác nhau, sống cùng tội phạm.”
Không gian khép kín, ánh đèn chói mắt, người dẫn đường nghiêm nghị, đám học viên sợ hãi, khi nhiệm vụ được công bố, không gian bao chùm sự im lặng chết chóc.
Đến cả Dư Tội cũng không giữ được bình thản thường ngày, mặt tái đi, vừa mới ngoi ra khỏi đội ngũ lưu manh, giờ biến thành tội phạm rồi, đám chim non ai nấy nhìn nhau, không nói được lên lời.
Trại giam, nhà ngục, tường cao, song sắt, tội ác đó là những từ hình dung cho một thế giới xa lạ, mang tới sự sợ hãi vượt xa tò mò với người thường, hứng thú tới mấy cũng không mong muốn trải nghiệm cuộc sống này. Tưởng tượng tội phạm đủ kiểu ở trời nam đất bắc, bị quây lại một chỗ như lợn, có thể xảy ra chuyện gì làm người ta không dám tưởng tượng, chí ít đám học viên vừa có chút tự tin vì trải qua "cuộc chiến sinh tồn tàn khốc" đều nghĩ, chim non như mình vào đó thì chết chắc. Cho dù chỉ vào đó đi vào một vòng, danh dự coi như hủy hết.
Không ai đi ra, cho dù là Trương Mãnh dám vì tổ chức nhảy vào chỗ dầu sôi lửa bỏng cũng do dự.
“ Còn hai phút nữa, có thể nói với các cậu rằng đây không phải lựa chọn duy nhất, năm nay khóa tốt nghiệp riêng trường cảnh sát tỉnh có 684 người, nếu như không tuyển đủ hạn ngạch, các lớp khác, khoa khác, một cú điện thoại có thể thông tri tới rất nhiều người tình nguyện.” Hứa Bình Thu mặt thản nhiên nói, căn bản không cho đường thương lượng, đoán chừng dù có đi thì ông ta cũng chẳng vui mừng, chẳng bận tâm, tuy ông ta nói chuyện ôn hòa, nhưng đó là giọng điệu không có tình người:
Lại giở cái trò gì đây, Dư Tội bất an, chuyện nằm ngoài tưởng tượng của y quá nhiều, tuy biết sẽ không đơn giản, lại không nghĩ tới khả năng toàn quân bị diệt, huống hồ y thậm chí hoài nghi còn có nhiệm vụ khó khăn hơn cả chỉ vào tù, thậm chí ý đồ tìm ra sơ hở từ văn kiện trong tay. Nhưng vô ích, chữ ký và con dấu, quy cách chính thức, không phải giả được, cơ cấu quốc gia cũng không lấy đám học viên ra đùa?
Có đi hay không, mọi người đều có tâm lý do dự này, bất giác nhìn sang Dư Tội, biểu hiện của Dư Tội làm mọi người hơi thất vọng, tên này sợ tới đờ người ra rồi. Thử Tiêu và Bánh Đậu âm thầm giao lưu, không lâu sau đạt thành ý kiến thống nhất, quan sát tình hình, nếu mọi người cùng đi thì đi.
“ Một phút nữa thôi. “ Hứa Bình Thu nhắc nhở: “ Giám ngục và công an là hai hệ thống khác nhau, có điều không ảnh hưởng chúng tôi làm chút an bài, vào đó khổ cực là chắc rồi, ăn đòn cũng có, nhưng không lo tới an toàn sinh mạng, sau chuyện này tiền đồ của tôi trói buộc cùng các cậu.”
Đây là viên thuốc an thần, cố gắng giảm nhẹ nguy hiểm, nói thế nào vẫn có tổ chức che chở, đúng không? Nhưng Cao Viễn biết đội trưởng cũ trước nay quan trường bất đắc chí, giờ đã có tuổi nên sĩ đồ cũng đi tới cùng rồi, lấy đâu ra tiền đồ nữa mà đảm bảo. Chuyện này có ổn không đây, hắn trao đổi với Lâm Vũ Tịnh cùng ánh mắt lo âu, bọn họ cũng không hề biết trước chuyện này.
Có người động lòng, Trương Mãnh vừa nhúc nhích định bước lên đã bị Hùng Kiếm Phi giữ lấy, đầu óc Gấu Chó chẳng ăn ai cũng nhìn ra vào tù là làm bao cát cho người ta đấm. Những người khác không nhìn ra giới hạn tâm lý ở đâu, có điều vẫn chưa tới mức sụp đồ.
“ Hết giờ rồi, chuẩn bị gia nhập thì tới trước bàn, không chuẩn bị gia nhập thì nộp thứ trong tay, nhận vật phầm cá nhân, có người đưa các cậu ra sân bay.”
Ánh mắt khinh thường của Hứa Bình Thu chọc vào tự tôn non nớt của đám học viên, Hùng Kiếm Phí nổi nóng định bước lên, lần này người cản hắn lại là Trương Mãnh.
Giọng điệu ông ta càng lúc càng chướng tai: “ Bắt đầu đi, tôi không muốn nhìn thấy cấp dưới của tôi là một đám hèn nhát, nếu không thể hiện được dũng khí thì các cậu mãi mãi không thể làm cảnh sát, chẳng lẽ mười người mà không có nổi một nam nhân.”
“ Tôi đi!” Làm người ta trố mắt là Uông Thận Tu lại dũng cảm bước ra đầu tiên, chỉ là không ai biết trong lòng hắn bị dày vò thống khổ ra sao, tới mức hắn muốn dùng sự thống khổ khác xoa dịu, hoặc nói cách khác, hắn gần như đang hủy hoại trừng phạt bản thân, mỗi khi nhớ tới Hàn Tiếu, trái tim hắn đau đớn tới mức không chịu nổi nữa:
Hắn bước tới, ký tên như rồng bay phượng múa, vứt bút đi, rồi hiên ngang đứng đó, nét mặt càng thêm khó đoán.
“ Tốt, có một người là đủ, không làm tôi thất vọng, hoan nghênh cậu, cảnh sát Uông.” Hứa Bình Thu đi tới trịnh trọng bắt tay Uông Thận Tu:
Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi nhìn nhau gật đầu nói lớn "còn chúng tôi", đồng thời ùng dũng bước lên, đều có chút tức giận, đáng lẽ họ đi đầu, giờ lại bị Hán Gian cướp mất, thế có uất không?
“ Thiều Quân, cậu là người kiên cường nhất, vậy mà lại từ bỏ sao?” Hứa Bình Thu hỏi Đổng Thiều Quân nghiêm mặt đứng đó:
Đổng Thiều Quân không tỏ ra sợ hãi, chất vấn: “ Tôi không hiểu, phương pháp huấn luyện có rất nhiều, vì mục đích gì mà nhốt chúng tôi cùng đám cặn bã đó.”
“ Hỏi hay lắm, không tiếp xúc khoảng cách gần, làm sao sau này đối đầu với chúng? Các cậu đều biết cuốn ‘phân tích động cơ phạm tội’ đúng không? Tác giả cuốn sách đó là chuyên gia nghiên cứu tội phạm phương Tây, ông ta đã vào mười mấy nhà tù liên bang, mỗi lần đều ký một hiệp nghị từ bỏ mọi quyền lợi, nói cách khác, ông ta không được nhà giam hỗ trợ bất kỳ cái gì ... Người như vậy, cậu có nghĩ là bị điên không?” Hứa Bình Thu hỏi lại:
Đổng Thiều Quân như có được câu trả lời mình cần, nói nhỏ: “ Tôi đi.”
“ Tôi cũng đi. “ Lạc Gia Long chẳng biết nghĩ gì đi theo:
Tới lúc này những người khác có phần hùa theo số đông rồi, Lý Nhị Đông đang ngập ngừng vừa thấy Lạc Gia Long tiến lên là vội đi ngay như sợ thua kém, gần như cùng lúc là Bánh Đậu và Thử Tiêu, Tôn Nghệ thở dài đi nốt, trong đó không có xe mà chơi rồi.
Chớp mắt đã biến hóa như vở kịch, chia thành hai trận doanh rõ ràng, một là người tình nguyện, một là kẻ rút lui, chín đối lập với một, không ít người quay đầu đợi y. Dư Tội chỉ thi thoảng nhíu mày, sự thế phát triển quá nhanh, y không có đủ thời gian lẫn thông tin để đưa ra phán đoán.
“ Người rời hàng chú ý, nghe kỹ an bài tiếp theo, các cậu bắt đầu từ đây bị đeo còng, đưa đi, trên đường có người an bài làm thế nào, thân phận mới được định xong, mỗi người có ba phút nhớ kỹ tên, tuổi, lý lịch nghi phạm. Nhắc các cậu, coi mình là gì cũng được, ngàn vạn lần đừng coi mình là cảnh sát, nếu không cảnh sát vào trại giam, các cậu tự biết kết quả.” Hứa Bình Thu thấy có người định gọi Dư Tội thì lớn tiếng cắt ngang, vẫy tay với Lâm Vũ Tịnh, cô liền đem tài liệu phân phát cho mọi người: