Bánh Đậu chạy tới lối vào sân bay, thở hồng hộc hỏi: “ Ê, làm gì mà chạy như ma đuổi thế?”
“ Ngồi máy bay không hơn ngồi tù à, định đợi người ta bắt lại sao?” Thử Tiêu như được đại xá, vừa chạy vừa thở, mặt đầy hưng phấn, giữa đường phanh gấp làm Bánh Đậu húc vào lưng hắn: “Bánh Đậu này, cậu nói tôi có nên về đón Tế muội tử không?”
“ Lên máy bay đi đã, sau này còn có cơ hội, bên kia mà không đón được cậu lại cho rằng cậu bỏ trốn, lúc quan trọng này, chưa hiểu chuyện thế nào, còn tâm tư nghĩ tới nữ nhân à?” Bánh Đậu ngôn từ hùng hồn chính nghĩa răn dạy: “ Thử Tiêu, là người phải sống có lý tưởng, đừng suốt ngày muốn rúc vào váy nữ nhân.”
Nghiêm Đức Tiêu rùng mình, lết từng bước tới cửa kiểm tra an ninh, vì sự nghiệp và lý tưởng, đành nén đau lòng gạt nữ nhân sang bên.
Hai người họ lên máy bay đầu tiên, lúc đi thì đầy đấu chí, lúc về thì lặng lẽ cùng với vướng bận, à còn có nghi hoặc không sao giải thích được.
Lý Nhị Đông và Tôn Nghệ có đãi ngộ tương tự, nhận vé máy bay, nhưng chuyển chuyến bay ở thành phố khác nhau. Đồng Thiều Quân bị đưa đi một mình, song cũng lĩnh hành lý rồi đưa vé tàu, người tiễn chân là Lý Phương Viễn mà hắn không quen, có điều đối phương bảo hắn tới báo danh viện nghiên cứu dấu vết, rất nổi tiếng.
Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi nhận hành lý, lại bị cảnh sát đưa ra ngoại ô đi lòng vòng hai tiếng sau đó mới lên máy bay.
Lạc Gia Long và Uông Thận Tu mỗi người một xe trải qua chuyện không hiểu gì hết, tiễn chân họ là Lâm Vũ Tịnh, địa điểm tới báo danh giống nhau, khi đi Hán Gian không nhịn được hỏi:” Chị ơi, không vào trại giam à, sao lại về nhà?”
“ Chỉ là một khảo nghiệm thôi, thế mà cũng tin à?” Lâm Vũ Tịnh mỉm cười:
“ Vậy anh em chúng tôi thì sao?”
“ Quên điều lệ bảo mật rồi à, cậu thật sự muốn biết sao? Được, cho cậu biết, sau đó vào trại giam hai năm, chắc chắn muốn biết chứ?” Lâm Vũ Tịnh nửa thật nửa giả hỏi:
“ Thôi, tôi về nhà vậy.” Uông Thận Tu tức thì đưa ra quyết định chính xác nhất, quên mất người đầu tiên đứng ra là mình:
Lâm Vũ Tịnh đợi Uông Thận Tu biến mất trong đám đông lữ khách mới rời sân bay, kỳ thực cô cũng không hiểu hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Có điều Cao Viễn ở đường Hoàng Hoa có một suy đoán không chắc lắm, vì trên xe của hắn chỉ còn lại một bộ hành lý không ai nhận, hắn không biết của ai, lai lịch thế nào, nhưng hắn biết số dán trên chỗ hành lý đó là số : 8!
Két, cửa sắt khoang sau xe được Đồ Lập Tài mở ra, ngồi bên trong là lữ khách đeo còng, hắn có ấn tượng rất mơ hồ, hình trên phim và thực tế khác xa, bất ngờ là số 8, một tên trộm ví, lại do hắn đưa tới đồn công an.
Lại có tiếng mở cửa, sau đó một nam một nữ đi tới, nam bình thường, nữ thì hết sức diêm dúa lả lơi, nghe nói nghi phạm cướp của mỹ nữ này, Đỗ Lập Tài dẫn người vào đồn công an, chỉ Dư Tội: “ Chính là hắn, chúng tôi tới Quảng Châu họp, thuận tay tóm hắn.”
“ Tiểu Lưu, tạm nhốt vào đã.” Dân cảnh cầm lời khai của đôi nam nữ kia gọi:
Một viên hiệp cảnh dẫn Dư Tội đi, tới cửa tháo còng ra, đạp vào mông y một phát đóng sầm cửa lại, Dư Tội nổi nóng bám chấn song định chửi, nhưng nhớ ra thân phận hiện tại, đành thở dài.
Đây không phải chỗ nói lý, nếu không chỉ có kết cục giống Trương Mãnh, là ăn đòn.
Vụ án rất đơn giản, một nữ nhân cùng bạn trai đi mua sắm về, vừa ra tới bãi đỗ xe bị người ta tập kích cướp ví, không ngờ vừa vặn có một cảnh sát đỗ xe gần đó đuổi theo tên trộm vặt, bắt được cả người lẫn tang vật, lúc lấy lời khai, nữ nhân kia ngưỡng mộ nhìn Đỗ Lập Tài, luôn mồm cám ơn anh cảnh sát khiến người bạn trai ở bên cạnh khó chịu, chính Đỗ Lập Tài cũng hoài nghi có chuyện này xảy ra thật.
Dân cảnh đối diện với mỹ nữ thân phận không nhỏ này rất khách khí, lấy lời khai qua loa, tiễn hai nạn nhân và đồng nghiệp đi, còn an ủi, trị an Quảng Châu là thế, nhân khẩu lưu động quá nhiều, bắt không hết, mỗi ngày chuyện cướp của, cậy xe không một nghìn cũng phải tám trăm, hứa với mỹ nữ nhất định tăng cường đề phòng, không cho bọn trộm vặt lộng hành.
Quay trở về đồn, bảo mang tên trộm kia ra, Dư Tội vừa mới đi ra thì gặp phải dân cảnh như vừa uống nhiều rượu gặp phải kẻ cản đường đi vệ sinh của mình, sầm mặt quát: “ Phạm tội gì?”
“ Chỉ đạo viên, cướp ví ạ.” Hiệp cảnh đáp:
Hơi rượu nồng nặc làm Dư Tội khó chịu quay đầu, dè đâu vị này ghét ác như thù, túm cổ áo Dư Tội đá liền mấy phát: “ Con mẹ mày, còn làm ra vẻ anh hùng à? Sức dài vai rộng, làm cái gì không làm, lại đi ăn cướp.”
Đá vài cái chạy vội vào nhà vệ sinh đái rào rào, tên hiệp cảnh đá cái nữa quát: “Đi nhanh lên.”
Mẹ mày, có cơ hội tao sẽ chơi chết mẹ mày, Dư Tội nghiến răng chửi trong lòng, lý tưởng thành một cảnh sát nhân dân uy phong bắt nạt lưu manh trộm cắp vặt, ai mà ngờ giờ thành đảo ngược lại.
Bị đưa tới phòng thẩm vấn, vừa rồi vừa thẩm vấn một tên trộm dáng vẻ giống Lý Nhị Đông, hình như không thừa nhận, dân cảnh vung tay tát:’ Nghĩ cho kỹ, mày còn trộm gì nữa, mười lăm cái xe đạp điện mất một cái, biết giá trị ra sao không? Mày chết chắc rồi.”
Hiệp cảnh áp giải Dư Tội thành cười tiếp nhận phạm nhân, còng người kia lại, quy củ cũ, đạp một phát vào mông: “ Nhanh lên.”
“ Vào đi.”
Phòng thẩm vấn làm Dư Tội bất ngờ, cả ghế thẩm vấn cũng không có, cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái ghế cho tên dân cảnh ngồi, hắn cầm kẹp hồ sơ màu xanh bằng nhựa cứng đập mạnh lên tường: “ Ngồi xuống.”
Tránh ăn cái tát như tên kia, Dư Tội thật thà ngồi sát tường, ai ngờ một cái giày to tỏ bố đập vào vai làm y ngã nhào, lý do là: “ Ngồi gần vào, chỗ này.”
Để thằng chó thuận tay đánh đây mà, Dư Tội chửi cả ba họ tên dân cảnh, vẫn phải tới gần.
Quá trình thẩm vấn bắt đầu, dựa theo tư liệu mà khai ra, quá trình cũng đọc thuộc lòng lại lần nữa, tất cả đều khớp, nhân chứng vật chứng vụ án cướp của cũng đầy đủ.
Dân cảnh ghi ghi chép chép một lúc rồi đột nfột hỏi:” Lần thứ mấy rồi, khai ra.”
“ Chỉ đúng một lần.” Dư Tội vừa dứt lời thì bị tên dân cảnh vung tập hồ sơ giáng thẳng vào mặt, còn bồi thêm cú đá, quả nhiên là để thuận tiện cho thằng cho ra tay:
“ Loại như mày tao gặp nhiều rồi, đứa nào vào cũng nói là lần đầu, mới lần đầu đã bị bắt, làm gì có chuyện khéo như thế?” Tên dân cảnh kéo Dư Tội lên, cho rằng phán đoán trí tuệ của mình không thể sai, màn bức cung bắt đầu:
Sau mấy cú đạp, Dư Tội vẫn cắn răng nói là lần đầu, không sao hỏi ra được, tên dân cảnh thay đổi phương thức, đem mấy vụ trộm cắp khác trên địa bàn đổ cho Dư Tội, Dư Tội vừa nói không phải, đạp bốp một phát.
“ Không phải mày thì chắc mày biết manh mối chứ, tố cáo người khác giảm bớt tội của mày, mày còn bao nhiêu đồng bọn nữa?”
Cái gì, không biết, không tố cáo? Mẹ nó, đối diện với cảnh sát mà dám ba không à, tên dân cảnh đứng dậy đá tới tấm, đá Dư Tôi lăn từ bên này tới bên kia phòng.
Trong phong thẩm vấn thi thoảng vang lên tiếng bốp hự, tiếng kêu còn khiếp hơn cả phim kinh dị, lát sau tên dân cảnh thở hồng hộc đi ra, hắn đánh mệt rồi, cũng bị nghi phạm lăn lộn trên mặt đất hô không biết làm chột dạ, bảo hiệp cảnh canh bên ngoài: “ Tiểu Lưu, đưa nó đi, đúng là mất cả hứng, chỉ là thằng nhãi nhép chẳng biết cái mẹ gì, tối đưa nó tới trại tạm giam.”