Dư Tôi Rung Động

Chương 32

Chương 32: Chua ngọt

Rõ ràng Ôn Dư đặt lực chú ý vào nửa câu trước, đã nói sẽ ở bên cô ấy, nhưng cô ấy vẫn hỏi như vậy.

Diệp Kì Trăn nghĩ lại, ấp a ấp úng, ngừng lại giây lát mới hỏi Ôn Dư, "Cậu không muốn tớ yêu đương à?"

"Tùy tiện hỏi thôi." Lần này Ôn Dư trả lời rất nhanh, "Chỉ là chưa từng thấy người nào muốn yêu đương như cậu."

Khi nói tới điều này, cảm xúc của Ôn Dư không lộ ra chút sơ hở.

Đây chính là sở trường của cô ấy.

Những suy đoán ngày trước chỉ là đơn phương, Diệp Kì Trăn muốn tìm bạn trai yêu đương là chuyện bình thường không thể bình thường hơn, Ôn Dư nghĩ như thế, lại thản nhiên như không cười cười với Diệp Kì Trăn.

Cho nên không để tâm, cũng đừng chờ mong điều gì. Nếu không sẽ bị tổn thương, sẽ thất vọng.

Nụ cười khiến người ta không thấu, Diệp Kì Trăn cúi đầu, cười một tiếng với Ôn Dư, sau đó lại ngẩng đầu giải thích cho bản thân, "Tớ nào có."


"Không có sao?" Ôn Dư lại chất vấn, cô ấy thấy mỗi lần Diệp Kì Trăn nhìn tình nhân tay trong tay, đáy mắt đều trào ra ngưỡng mộ.

Ngón tay Diệp Kì Trăn gẩy gẩy lên ghế dài, cô nhìn Ôn Dư, giả vờ tùy tiện đáp: "Tùy cậu vậy."

Cười nói xong mấy câu này, hai người không hẹn mà gặp quay đầu nhìn về phía xa, hôm nay gió lớn, không ít trẻ nhỏ đang thả diều trên quảng trường, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi.

Diệp Kì Trăn có chút không tập trung, chỉ yên lặng quan sát, nếu là bình thường, có lẽ cô sẽ kéo Ôn Dư tham gia náo nhiệt.

Buổi tối Diệp Kì Trăn lại là người tắm rửa cuối cùng trong kí túc xá, cô đứng trước gương sấy mái tóc ướt nhẹp, máy sấy ù ù vang lên không ngừng, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cười nói trong phòng truyền tới.

Sấy khô tóc, Diệp Kì Trăn tắt máy sấy đi, mới nghe rõ mọi người nói chuyện cung hoàng đạo. La Bối là chuyên gia cung hoàng đạo, bình thường còn mê tín, mỗi tuần đều quan tâm tới vận may.


Diệp Kì Trăn không quá hứng thú với cung hoàng đạo, nhưng khi được La Bối phổ cập khiến thức, cô sẽ nịnh bợ lắng nghe đôi chút, có lúc còn cảm thấy rất chuẩn.

"Diệp Diệp, tuần sau có lẽ Song Ngư sẽ đi ngược dòng đấy." La Bối ngồi xổm trên ghế nói với Diệp Kì Trăn, ngoài để ý tới cung hoàng đạo của bản thân, La Bối cũng sẽ vô thức quan tâm tới cung hoàng đạo của bạn cùng phòng, "Nói là có áp lực về mặt tình yêu."

"Không sao, dù sao tôi cũng không có tình yêu." Diệp Kì Trăn cười nói với La Bối, cô nghĩ rất thoáng, những thứ này nghe cho vui, không mê tín.

La Bối tiếp tục lướt xuống dưới, "Tuần sau cung hoàng đạo có vận đào hoa thịnh nhất là Xử Nữ, Nhân Mã, Thiên Yết. Lão Trịnh, hai chung ta có số đào hoa đấy, hay là tuần sau dính lấy thư viện đi?"

"Cậu chưa nói chuẩn về vận đào hoa bao giờ." Trịnh Thiên Ngữ quay đầu phản bác La Bối một câu.


Diệp Kì Trăn nghe thấy cung Thiên Yết cũng sẽ vô thức lưu tâm, hình như Ôn Dư là cũng Thiên Yết.

Nhắc tới vận đào hoa, La Bối và Trịnh Thiên Ngữ bắt đầu nói chuyện, không đầu không đuôi. Diệp Kì Trăn đã chuẩn bị lên giường, hai người kia vẫn ngồi đó buông chuyện, nơi nữa càng nói càng xa.

"Đáng sợ nhất vẫn là Thiên Yết."

"Đúng thế, ghi thù thì là hạng nhất."

"Tôi có người bạn cung Thiên Yết, cậu sẽ không bao giờ đoán được trong lòng cậu ta đang nghĩ gì đâu"

"Đúng đúng đúng."

Hoàn toàn không đoán được trong lòng cậu ta đang nghĩ gì, quả thật là như thế, Diệp Kì Trăn nghe xong câu này, thầm khen vô cùng chuẩn xác. Thái độ của Ôn Dư dành cho cô dường như có chút ám muội, nhưng nhìn Ôn Dư lại giống như đang trêu đùa hơn.

Có lẽ ban ngày đi mệt rồi, Diệp Kì Trăn vừa ngả ra gối không bao lâu, đầu óc liền nặng nề ngủ mất.
Trên giường kí túc xá chật hẹp.

Cô và Ôn Dư chen chúc cùng nhau, Ôn Dư nhích tới gần nhìn cô, đầu ngón tay tỉ mẩn vuốt ve cánh môi cô, sau đó gần thêm chút nữa, Diệp Kì Trăn cảm nhận được gò má mình ngứa ngáy, là Ôn Dư đang khẽ cọ đầu mũi lên má cô, ngón tay vẫn còn đang vuốt ve môi cô, hơi thở phả ra dường như cũng nóng hừng hực.

Cô rũ mí mắt cọ đầu mũi lên đầu mũi Ôn Dư.

Trong hơi thở ấy, cơ thể trở nên run rẩy.

Diệp Kì Trăn mở mắt ra, không chút nghi ngờ đang trong trạng thái đỏ mặt tim đập nhanh, có lẽ cô ngủ chưa bao lâu, vì vẫn chưa tắt đèn, bên tai lại truyền tới tiếng thì thầm của La Bối và Trịnh Thiên Ngữ, nói hình như cô ngủ rồi, có nên tắt đèn trước không.

Sau đó là một âm thanh khẽ vang lên, xung quanh chìm vào bóng tối, ý thức của Diệp Kì Trăn lại tỉnh táo hơn nhiều.
Hôm qua trong phòng vẽ, Ôn Dư chăm chú nhìn vào mắt cô, khi vuốt tóc cô, trong đầu toàn nghĩ về chuyện không đơn thuần. Thậm chí hôm nay tiếp xúc với Ôn Dư, thỉnh thoảng bản thân cũng mất tập trung.

Không ngủ được, Diệp Kì Trăn khẽ thở ra một hơi, Ôn Dư nghĩ thế nào cô không rõ, nhưng bản thân cô, dường như có suy nghĩ không quá thuần khiết với Ôn Dư.

Tóm lại là, trái tim hỗn loạn.

Chiều thứ ba, tan học tiết cuối cùng là 6 giờ.

Diệp Kì Trăn nhanh chóng thu dọn sách vở, nghe thấy bạn cùng phòng hỏi mình: "Diệp Diệp, cậu lại không tới nhà ăn với bọn tôi à?"

"Ừm, các cậu đi đi." Phần lớn thời gian Diệp Kì Trăn đều đi ăn tối cùng Ôn Dư, hôm nay là ngoại lệ, vì buổi chiều cô có tiết ba tiết bốn, buổi tối Ôn Dư có tiết một tiết hai, ở giữa chỉ cách nhau ba mươi phút, không kịp.
Sau khi rời khỏi giảng đường, Diệp Kì Trăn tới cửa hàng tiện lợi, mua hai phần bánh mì kẹp cùng sữa, sau đó gửi cho Ôn Dư một tin nhắn, rồi lại vội vội vàng vàng đi về phía giảng đường của khoa Mỹ thuật.

Khi Ôn Dư tới giảng Đường, Diệp Kì Trăn đã đứng trên hành lang đợi cô ấy, nhét một phần đồ ăn tối tới.

"Nhớ ăn đấy." Diệp Kì Trăn không hỏi Ôn Dư đã ăn hay chưa, đại khái là vì ở cạnh nhau một khoảng thời gian dài sẽ sinh ra sự ăn ý.

Ôn Dư nhìn bánh mì kẹp cùng sữa, cơ bản thứ ba hàng tuần, Diệp Kì Trăn đều sẽ tới đưa bữa tối cho cô ấy, cô ấy biết Diệp Kì Trăn lo lắng bản thân ở một mình sẽ không ăn uống. Cô ấy thích sự ân cần của Diệp Kì Trăn, nhưng Diệp Kì Trăn càng quan tâm cô ấy, Ôn Dư lại càng được nước lấn tới, hi vọng điều này không chỉ là quan tâm giữa bạn bè với nhau.
"Cậu ăn gì?" Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn.

"Tớ cũng ăn cái này, nhưng ban nãy không nhịn được nên đã ăn hết rồi. Cậu mau ăn đi, sắp vào tiết rồi." Diệp Kì Trăn cười nói, lại hỏi Ôn Dư, "Tối nay cậu có chạy bộ không?"

"Có." Ôn Dư nói.

"Thế 9 giờ tớ đợi cậu ở chỗ cũ nhé, tớ đi trước đây." Chỗ cũ mà Diệp Kì Trăn nhắc tới là chỉ bồn hoa lớn trên đường tới sân vận động từ kí túc xá của hai người.

Kỳ Uẩn ra khỏi nhà vệ sinh, lại nhìn thấy Diệp Kì Trăn tới đưa đồ ăn cho Ôn Dư, "Em gái ngọt ngào lại tới đưa đồ ăn tối cho cậu à? Cậu đây là mê hoặc người ta tới quên đường quên lối rồi hả, xem ra có gì rồi."

Ôn Dư bất ngờ nhớ lại câu nói "Cho dù tớ có yêu đương" ngày đó của Diệp Kì Trăn, cô ấy cười lạnh với Kỳ Uẩn, "Cậu ấy luôn đối xử với bạn bè như thế."
Kỳ Uẩn cảm thán: "Thế tôi cũng cần người bạn như vậy."

Còn chưa tới 9 giờ, Diệp Kì Trăn đã ở bồn hoa đợi Ôn Dư, thấy sinh viên ào ra như nước lũ rồi chầm chậm tản đi sau giờ tan học, vẫn chưa thấy Ôn Dư tới, hai tay Diệp Kì Trăn nhét vào trong túi, cúi đầu đá viên đá nhỏ bên chân gϊếŧ thời gian. Mãi tới khi đôi giày thể thao màu đen lọt vào tầm mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn, Ôn Dư đang đứng trước mặt cô.

Hai người nhìn nhau cười lên, cũng không nói gì, sánh vai đi về phía sân vận động.

Con đường gần nhất là vòng qua sân bóng rổ, buổi tối sân bóng rổ vẫn rất náo nhiệt, có mấy người đang chơi bóng. Ôn Dư quay đầu nhìn một cái, có một quả bóng đập xuống đất, chầm chậm nảy về phía bọn họ.

"Ôn Dư!"

Tiếng hô tới từ trên sân bóng, Diệp Kì Trăn nhìn về phía âm thanh truyền tới, là một cậu trai cao cao, để kiểu đầu đinh rất thử thách khuôn mặt, nhưng là kiểu ngũ quan có thể tiếp nhận loại thử thách này.
"Ném bóng qua đây." Người đó đi mấy bước, cất tiếng.

Diệp Kì Trăn cảm thấy có lẽ Ôn Dư sẽ không giúp cậu ta nhặt bóng, cũng đã chuẩn bị ngượng ngùng, kết quả cô nhìn thấy Ôn Dư lại khom lưng nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên, ném về phía đối phương.

"Cảm ơn."

Sân bóng lập tức phát ra một loạt tiếng hò reo không nói cũng biết ý nghĩa, Diệp Kì Trăn hiểu tại sao những cậu trai kia lại phản ứng như thế, hồi cấp ba cũng vậy, nam sinh sẽ để nữ sinh bản thân để ý giúp nhặt bóng, nếu nữ sinh đáp lại, đa phần cũng có ý với nam sinh kia. Giống như một ám hiệu đã định sẵn.

Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, Ôn Dư cũng nhìn cô, hai người tiếp tục đi về phía sân vận động phía sau sân bóng rổ.

Chạy chậm quanh sân vận động hai cây số. Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, "Hôm nay cậu nói ít thế?"
"Bình thường tớ nói nhiều lắm à?" Diệp Kì Trăn cười nhìn Ôn Dư, cô đã đổ chút mồ hôi, hai má đỏ ửng.

"Nhiều hơn hôm nay." Ôn Dư nói.

"Cậu chê tớ nói nhiều à?" Diệp Kì Trăn hỏi mãi hỏi mãi, cuối cùng trở nên yên lặng, cô nhìn thấy phía trước có một bóng người, có lẽ là đi về phía Ôn Dư, chính là người ở trên sân bóng rổ ban nãy. Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, nhắc nhở: "Có người tìm cậu."

Sau khi Ôn Dư chú ý tới, nói với Diệp Kì Trăn: "Đợi tớ một lát."

"Ừm." Diệp Kì Trăn đáp lại, nhìn thấy Ôn Dư đi về phía gần đó. Cô nhớ lại nụ cười trên mặt Ôn Dư khi ném bóng về phía cậu trai trên sân bóng rổ, có lẽ hai người quen nhau.

Ngắn ngủi một lúc sau, Ôn Dư lại quay về, Diệp Kì Trăn đứng nguyên tai chỗ xoa cánh tay, mím môi nhìn Ôn Dư, sau khi hoàn hồn, cô chần chừ, cuối cùng vẫn cười hỏi: "... Có tình hình gì à? Bạn học Ôn."
Ôn Dư im lặng, chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Kì Trăn, dù thế nào cũng cảm thấy có chút trúc trắc? Hay là bản thân rất muốn nhìn thấy Diệp Kì Trăn để ý? Ôn Dư chỉ đơn giản trả lời: "Môn tiếng Anh phải chia nhóm nhỏ, có bài tập nhóm."

Diệp Kì Trăn không tỏ thái độ cười cười.

"Chạy nữa không?" Ôn Dư hỏi.

"Chạy thêm hai vòng nữa nhé?" Diệp Kì Trăn chủ động đề nghị.

Nhịp tim tăng tốc, đón gió chảy mồ hôi, dường như chạy bộ cũng sẽ khiến người ta nghiện, nửa năm trước rõ ràng Diệp Kì Trăn ghét chạy bộ như thế, tới hiện tại lại thích, chỉ là vì Ôn Dư.

Diệp Kì Trăn máy móc chạy về phía trước, có một chuyện, không khống chế được mà nghĩ, Ôn Dư sẽ không tùy tiện để ý tới người khác, cho nên...

Nam sinh kia rất đẹp trai, nhưng không cợt nhả, hào quang rất mạnh, ban nãy đứng cùng một chỗ với Ôn Dư, khí chất của hai người rất cân đối, nhìn cũng rất xứng đôi.
Nếu Ôn Dư thích ai, liệu có nhanh chóng ở bên người đó không? Diệp Kì Trăn vừa chạy vừa nghĩ, Ôn Dư tốt như thế, lại mê hoặc như thế, không ai có thể từ chối.

Cô hi vọng tương lai người ở bên Ôn Dư, có thể dịu dàng ân cần với Ôn Dư, cũng khiến Ôn Dư thật sự mở lòng.

Thực tế chứng minh chạy bộ mà để hồn trên mây là một chuyện rất nguy hiểm, Diệp Kì Trăn không biết bản thân ngã ra đường chạy thế nào, khi phản ứng lại, lòng bàn tay đã chống lên mặt đất, đầu gối đau đớn vô cùng, cô lật người ngồi xuống đất, xòe lòng bàn tay ra nhìn, đã bị cọ rách da.

Ôn Dư vội vàng quỳ xuống, kéo lấy tay Diệp Kì Trăn, cô ấy biết Diệp Kì Trăn rất sợ đau, vô thức thổi nhẹ lên miệng vết hương.

Diệp Kì Trăn mím chặt môi, đau tới muốn khóc, có lẽ cũng vì một số nguyên nhân khác nên muốn khóc, tóm lại đủ loại cảm xúc hỗn loạn không thể nói rõ trộn lẫn cùng nhau. Khiến trái tim người ta khó chịu.
"Xem thử đầu gối xem nào." Ôn Dư nói xong, giúp Diệp Kì Trăn vén ống quần thể thao rộng lên, lộ ra bắp chân mảnh khảnh trắng trẻo, sau đó lại kéo ống quần qua đầu gối, quả nhiên đầu gối cũng rách da, còn có vết máu rỉ ra.

Vừa nhìn thấy máu, Diệp Kì Trăn cảm thấy càng đau hơn, cắn chặt răng.

"Muốn khóc thì khóc đi, cũng đâu có người ngoài." Ôn Dư nhìn đôi mắt đỏ ửng của Diệp Kì Trăn, trêu đùa cô.

Bị Ôn Dư nói như thế, nước mắt của Diệp Kì Trăn đã rơi xuống.

Ôn Dư đỡ Diệp Kì Trăn đứng dậy, thấy nước mắt của Diệp Kì Trăn ra sức rơi xuống, đưa tay ra đỡ lấy nửa bên mặt của Diệp Kì Trăn, giúp cô lau đi, "Đồ mít ướt."

Có lẽ nhân cơ hội lau nước mắt, Ôn Dư cầm lòng chẳng đặng khẽ vuốt ve gò má của Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, vừa khóc vừa cười, cứ để Ôn Dư sờ má mình, cẩn thận lau nước mắt cho bản thân, hai người vẫn giống như trước kia, nhưng Diệp Kì Trăn lại cảm thấy không giống, lúc này Ôn Dư đối xử với bản thân như thế, Diệp Kì Trăn hoàn toàn không thể khống chế tâm tư hỗn loạn của bản thân.
Bình Luận (0)
Comment