Chương 37: Mơ màng
Lại nhích gần khóe môi của Diệp Kì Trăn, Ôn Dư nhanh chóng hôn một cái, khoảnh khắc ấy đầu óc vô cùng trống rỗng, không chuẩn bị, không chần chừ, chỉ là cầm lòng chẳng đặng.
Hơi thở của đối phương phả tới, Diệp Kì Trăn đờ đẫn, hoàn toàn quên đi những lời bản thân muốn nói. Ôn Dư cũng đờ đẫn, khi phản ứng lại, cô ấy đã khẽ hôn lên gò má Diệp Kì Trăn.
Nụ hôn khẽ khàng lại ngắn ngủi, giống như bông tuyết bất ngờ rơi xuống lòng bàn tay rồi nhanh chóng tan chảy, chỉ trong một cái chớp mắt.
Hai người nhìn đối phương, nhất thời không lên tiếng ngay, tình huống như thế này, sự im lặng kéo dài trong nửa giây cũng dài đằng đẵng, ám muội quá mức.
Phải nói gì đây?
"Cậu làm gì thế..." Diệp Kì Trăn lên tiếng trước, trên mặt còn lộ ra nụ cười mù mịt.
"Nhìn cậu đáng yêu." Chỉ một lúc cũng đủ để Ôn Dư bình tĩnh trả lời Diệp Kì Trăn, nhưng trái tim không hề bình tĩnh chút nào.
"Gì hả?" Diệp Kì Trăn cười thì cười, nhưng tâm tình đã bị Ôn Dư làm cho tê dại.
"Ý kiến à? Cho cậu hôn lại nhé?" Ôn Dư nghiêng đầu cười nói, trong bất kì tình huống nào cũng có thể giữ bình tĩnh, trước giờ cô ấy rất thuần thục.
Diệp Kì Trăn không tập trung, bật cười.
Câu nói ấy khiến không khí thả lỏng hơn rất nhiều, dường như ám muội ban nãy chỉ là ảo giác, chỉ là trò đùa không cần để trong lòng giữa bạn bè với nhau mà thôi.
Ban nãy dường như xảy ra chuyện gì đó, lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nhìn nụ cười của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn có cảm giác như thế. Nhưng cô không cách nào làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nơi Ôn Dư dính môi hôn lên, dường như khoảng da thịt ấy trở nên khác thường, bản thân không có cách nào không để tâm.
Lúc này đối mặt với Ôn Dư, trong lòng Diệp Kì Trăn muốn loạn nhường nào thì loạn nhường ấy, nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh. Bên cạnh vẫn còn mấy que pháo bông, nhìn Diệp Kì Trăn như có hứng thú đốt thêm một que, cười lên đưa cho Ôn Dư.
Ôn Dư nhận lấy, nhìn pháo bông sáng rực trong đêm tối, cô ấy không hề bình tĩnh như những gì biểu hiện ra bên ngoài, khi hôn lên má Diệp Kì Trăn, nhịp tim hoàn toàn không khống chế được, tới hiện tại vẫn chưa bình phục.
Trên sân thượng gió lớn, nhiệt độ hôm nay lại xuống thấp, Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư một cái, "Chúng ta xuống dưới thôi, gió to quá."
"Ừm." Khi Ôn Dư cất tiếng, âm mũi có chút nồng.
Rời khỏi sân thượng, đi qua từng bậc thang, hai người không ai lên tiếng, yên lặng đi xuống dưới tầng. Diệp Kì Trăn không tập trung, suýt chút nữa giẫm hụt, may mà Ôn Dư nhanh chân nhanh tay đỡ lấy cô.
"Đang nghĩ gì thế?" Ôn Dư quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn. Diệp Kì Trăn đứng vững, rất muốn hỏi Ôn Dư, cậu nói xem tớ đang nghĩ gì?
Xuống nhà không bao lâu, Diệp Kì Trăn nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, liền nói với Ôn Dư: "Tớ về đây."
Ôn Dư nghĩ ngợi, "Tớ đưa cậu ra bến xe buýt."
Diệp Kì Trăn: "Không cần, hôm nay lạnh lắm."
Ôn Dư vẫn đưa Diệp Kì Trăn ra bến xe buýt, ra khỏi khu nhà, trên đường hai người cũng không nói gì, không khí ít nhiều có chút khác bình thường.
Tuyết đã ngừng rơi.
Hai người đi tới bến xe buýt, nhìn thấy chiếc xe buýt màu xanh nước biển phía trước giảm tốc độ đi tới, vừa vặn là tuyến 26, nhà Diệp Kì Trăn cách nơi này không xa, ngồi bảy tám bến là tới.
Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, "Tớ về đây."
Ôn Dư gật đầu, chỉ nhìn Diệp Kì Trăn hòa theo dòng người lên xe, bóng dáng biến mất. Cô ấy không khỏi nghĩ, về gấp như thế, là muốn trốn tránh mình sao?
Về tới nhà, Ôn Dư đi thẳng vào nhà tắm, tắm nước nóng, xối nước từ đầu tới chân, nghĩ đủ các thứ chuyện... Tối hôm nay đột nhiên hôn Diệp Kì Trăn, liệu có phải dọa cậu ấy rồi không? Ôn Dư có cảm giác Diệp Kì Trăn đã phát hiện được điều gì đó.
Sau khi tắm rửa xong, Ôn Dư cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Diệp Kì Trăn: "Về tới nhà chưa?"
Diệp Kì Trăn không cẩn thận đi quá một bến, khi nhận được tin nhắn của Ôn Dư, cô đang hứng gió lạnh đi về nhà, cô mở tin nhắn thoại ra nghe, trong loa thoại truyền tới âm thanh quan tâm dễ nghe của Ôn Dư. Có lẽ là vì tối nay Ôn Dư đã hôn bản thân, Diệp Kì Trăn luôn cảm thấy ngập tràn ám muội.
[D]: Về tới nhà rồi, cậu ngủ sớm đi, ngủ ngon.
Sau khi Ôn Dư đọc tin, cũng gửi đi hai chữ: Ngủ ngon.
Chúc ngủ ngon xong, không có cơn buồn ngủ, Ôn Dư nằm nghiêng trên giường, nhìn một bên gối trống không, cô ấy kéo lấy gối ôm vào lòng, lại nghĩ tới Diệp Kì Trăn.
Một giờ sáng, Diệp Kì Trăn vẫn đang lật qua lật lại, giống như bánh nướng.
Tư duy đang hoạt động.
Có phải Ôn Dư cũng có cảm giác với mình không?
Lúc trước sờ môi mình.
Tối nay lại hôn mình...
Nhưng nữ sinh với nữ sinh với nhau, ôm hôn không phải là chuyện gì ám muội đúng không? Diệp Kì Trăn nhớ Đường Đường cũng từng nói môi cô rất mềm, có lẽ lúc hôn rất tuyệt.
Sắp điên rồi! Diệp Kì Trăn nhắm mắt lại vẫn là dáng vẻ khi Ôn Dư hôn mình, cô sờ mặt mình, vẫn nhớ rõ vị trí Ôn Dư đã hôn. Không ngủ được, trước giờ Diệp Kì Trăn chưa từng hoang mang đắn đo như thế, cô đối với Ôn Dư, còn cả Ôn Dư đối với cô...
Tối nay Diệp Kì Trăn mất ngủ cả đêm, thậm chí ngày hôm sau bản thân và Đường Đường gặp nhau, Đường Đường vừa nhìn liền biết cô thức trắng đêm.
Hai người gặp nhau ở một cửa tiệm trà sữa, vì Đường Đường không chịu được sự cằn nhằn của mấy người phụ nữ trong nhà, liền kéo cô ra ngoài làm bia đỡ đạn.
"Lại cãi nhau với người thân à?" Đường Đường thấy Diệp Kì Trăn mất tinh thần một cách rõ ràng.
"Không?"
"Vậy đức hạnh này của cậu là sao?"
Diệp Kì Trăn bưng ly trà sữa sưởi ấm tay, "Đức hạnh gì?"
"Có chuyện gì thì nói với mình đi?" Quen biết mười mấy năm, Đường Đường cũng rất hiểu Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn sẽ không kể mọi chuyện cho người khác, bình thường sẽ tự tiêu hóa cảm xúc không tốt của bản thân.
Nói thế nào đây? Nói hình như bản thân bị một nữ sinh mê hoặc tới cong queo? Hơn nữa cũng không biết đối phương là cong hay thẳng? Diệp Kì Trăn nhìn Đường Đường, chần chừ không lên tiếng.
"Không nói thì cậu cứ nhịn đi." Đường Đường nhìn thấy Diệp Kì Trăn, nhìn rất tỏa sáng cởi mở, thật ra có một mặt rất trúc trắc, cô ấy cũng không có cách nào với Diệp Kì Trăn.
"Điềm Điềm." Diệp Kì Trăn hít vào một hơi, đổi phương pháp hỏi Đường Đường, "Làm cách nào để phán đoán người ta có thích cậu hay không?"
Đường Đường là chuyên gia tình cảm, rất hiểu biết trên phương diện này.
"Cậu là..." Nhắc tới chủ đề này, Đường Đường lập tức có tinh thần, "Có người đang theo đuổi cậu?"
"Không phải." Diệp Kì Trăn phủ nhận.
Đường Đường phản ứng rất nhanh, Diệp Kì Trăn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như thế, nếu đã hỏi, chắc chắn là có đối tượng ám muội, "Cậu nói với mình xem nào, tình huống gì?"
Diệp Kì Trăn ngẫm nghĩ giây lát, "Là một người bạn nói chuyện rất hợp, cậu ấy rất tốt với mình, hơn nữa có lúc, mình cảm thấy cậu ấy đang quyến rũ mình, nhưng lại giống như trêu đùa."
Nói xong, trong lòng lại trở nên hỗn loạn.
Nhìn dáng vẻ này của Diệp Kì Trăn, Đường Đường cười lên.
"Cậu cười gì thế?"
"Cười cậu tương tư rồi." Đường Đường nói thẳng, hơn nữa còn nhìn thấy tất cả, "Có phải cậu thích người ta rồi không? Không sai vào đâu được, Diệp Kì Trăn, chắc chắn cậu thích người ta rồi, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi."
Diệp Kì Trăn cười khổ, chắc chắn Đường Đường không đoán được người bản thân nhắc tới là Ôn Dư. Tuy trước kia Diệp Kì Trăn cũng hoài nghi xu hướng tính dục của bản thân, nhưng chỉ nghĩ như thế, dù sao trước giờ chưa từng thật sự có suy nghĩ với bất kì cô gái nào.
Nhưng sau khi gặp Ôn Dư...
Rõ ràng Ôn Dư khác biệt.
Nếu không, cô cũng sẽ không hỗn loạn như thế.
"Giữa nam với nữ làm gì có tình bạn thuần khiết, nếu cậu ta luôn tốt với cậu, chắc chắn chính là có ý trên phương diện kia. Quyến rũ cậu cơ bản là để thăm dò cậu, có phải cậu quá trì độn đúng không?"
Đường Đường ở bên cạnh thao thao bất tuyệt, Diệp Kì Trăn không lọt tai, tình huống của cô khác với những điều Đường Đường nhắc tới.
"Là ai thế? Mình có biết không? Bạn đại học? Sao mình chưa từng nghe thấy cậu nhắc tới nhỉ?" Đường Đường sắp hiếu kì tới chết.
Diệp Kì Trăn chần chừ, nhưng không nói.
Đường Đường đoán người ngoài lạnh trong nóng như Diệp Kì Trăn sẽ không nói vào lúc này, cô ấy nhìn Diệp Kì Trăn đắn đo bí bách, liền nói: "Nếu cậu thực sự thích cậu ta, thì có thể chủ động chút, cũng trêu đùa quyến rũ lại, tin mình đi, chỉ cần hai người cùng có ý, tuyệt đối sẽ không thể nhịn lâu."
Diệp Kì Trăn chống cằm, nghe xong ngẩn ra, Đường Đường cũng mới yêu đương có một lần, không biết lấy đâu ra nhiều kinh nghiệm như thế.
Có lẽ là do bản thân quá cố chấp, luôn cảm thấy hai người thích lẫn nhau không nên trêu chọc lẫn nhau, mà nên là đúng lúc rung động ăn ý, còn cả chân thành. Cho nên Diệp Kì Trăn không dám dễ dàng coi những lời giống như trêu đùa kia của Ôn Dư là yêu thích...
"Diệp Kì Trăn."
"Hửm?"
"Mình có dự cảm cậu sắp thoát ế rồi." Đường Đường nói rất tự tin, không phải loại tự tin bừa bãi, cô gái giống như Diệp Kì Trăn, rất khó có người không thích.
Kì nghỉ đông sắp kết thúc.
[O]: Lần trước vẽ mèo cho cậu, cậu quên lấy rồi.
[D]: Bà ngoại tớ tổ chức sinh nhật, tớ phải về quê hai hôm, khi nào về sẽ lấy.
Ôn Dư mở cuộc trò chuyện với Diệp Kì Trăn lên, từ sau buổi tối hôm đó, Diệp Kì Trăn cũng không tới tìm cô ấy nữa. Đây là bắt đầu trốn tránh mình sao?
Tối hôm đó lên sân thượng hóng gió, Ôn Dư bị ho, hai ngày sau, giọng mũi càng ngày càng nặng, bị cảm lạnh. Cộng thêm tâm trạng không tốt, cơ thể trở nên khó chịu.
Diệp Kì Trăn ở lại quê hai hôm, vừa về tới thành phố, liền nghĩ xem có nên tới chỗ Ôn Dư hay không, mấy ngày không tới, cô nghĩ chắc chắn có người bí bách tới khó chịu rồi. Khi còn ở trên xe, Diệp Kì Trăn liền gửi tin nhắn nói với Ôn Dư: Tớ về Bắc Lâm rồi, còn mang đồ ăn ngon ở quê về nữa.
Ôn Dư nhìn thấy tin nhắn Diệp Kì Trăn gửi tới, dễ chịu hơn một chút, lại nghĩ có phải bản thân quá mẫn cảm rồi không? Diệp Kì Trăn chỉ không tới mấy hôm mà thôi, có lẽ thật sự đang bận.
Nhìn thấy tin nhắn Diệp Kì Trăn gửi tới, Ôn Dư nghĩ ngợi giây lát, chỉ trả lời một câu ngắn ngủi.
Diệp Kì Trăn thấy tin nhắn trả lời hiện lên, chăm chú nhìn lên mấy chữ trên màn hình, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
[O]: Tớ nhớ cậu rồi.