Dư Tôi Rung Động

Chương 50

Chương 50: Thẳng thắn

Khi Diệp Kì Trăn vội tới nhà hàng thịt nướng, trời đã tối. Ôn Dư từng đưa cô tới nhà hàng này một lần, diện tích không lớn, cô đứng bên ngoài, tùy ý đưa tầm mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Ở vị trí bên cửa sổ, Đường Đường đang tập trung tinh thần xem thực đơn, đợi tới khi chiếc ghế đối diện của bàn ăn bị kéo ra, cô ấy mới ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Kì Trăn, nhưng Đường Đường không chào hỏi, trực tiếp đưa thực đơn tới, "Chọn món chọn món, mình đói đờ người rồi."

Diệp Kì Trăn lướt qua đủ loại món ăn bên trên thực đơn, hỏi Đường Đường: "Muốn ăn gì?"

"Cậu chọn đi, mình tin cậu." Đường Đường giao quyền lựa chọn vào tay Diệp Kì Trăn, khi đi ăn cùng Diệp Kì Trăn luôn là như thế, bản thân có thể không cần lo lắng chuyện gì hết. Đường Đường uống ngụm nước, cốc nước trong tay còn chưa kịp đặt xuống, miệng đã bắt đầu khởi động như pháo liên thanh: "Này, mình nói cậu nghe, gần đây mình thật sự đen đủi quá..."


Không ngoài những chuyện lặt vặt trong học tập và cuộc sống.

Diệp Kì Trăn ngẩng mắt lên nhìn Đường Đường, vừa nghe Đường Đường ca thán, vừa xem thực đơn. Thật ra Đường Đường nói tối nay muốn mời cô ăn cơm, Diệp Kì Trăn liền có thể đoán được, khả năng lớn là Đường Đường gặp phải chuyện không vui. Người như Diệp Kì Trăn là đối tượng rất tốt để tâm sự, cho dù người khác có nói gì, cũng sẽ chăm chú lắng nghe, đồng thời nghiêm túc trả lời, tính cách tốt không tả nổi. Ngược lại, bản thân Diệp Kì Trăn lại không dễ thổ lộ những cảm xúc tiêu cực cho người khác, điều này cũng là nguyên nhân tại sao người khác luôn cảm thấy cô không có chuyện ưu phiền.

Mãi tới khi thịt nướng vang lên tiếng xì xèo, hương thơm phả lên mũi, dưới sự mê hoặc của đồ ăn, Đường Đường mới ngậm miệng.


Trước khi ăn Diệp Kì Trăn chụp một bức ảnh, gửi cho Ôn Dư trước, một động tác đã trở thành thói quen. Cô gõ chữ hỏi: "Thèm không?"

Đường Đường thấy Diệp Kì Trăn cười ngọt ngào với màn hình điện thoại, cũng không biết đang nhắn tin với ai, tình huống gì đây? Ngoài ra, Đường Đường cảm thấy trong thời gian này, cả người Diệp Kì Trăn có chút khác lạ.

Một lúc sau, Diệp Kì Trăn đặt điện thoại xuống, khi chuẩn bị gắp thịt, phát hiện ánh mắt Đường Đường khóa chặt lên người mình.

Ánh mắt Đường Đường giảo hoạt, "Đang nói chuyện với ai thế? Người kia à?"

Diệp Kì Trăn ngầm thừa nhận, cô không tiết lộ quá nhiều với Đường Đường, cho nên mỗi lần nói tới chuyện này, Đường Đường đều liếc mắt đưa mày nói "người kia".

"Chị gái, đã lâu vậy rồi, rốt cuộc hai người đã có tiến triển gì chưa?" Đường Đường đã tê liệt, từ đợt năm mới, cô ấy đã nghe Diệp Kì Trăn nhắc tới chuyện ám muội với người kia, đã hơn nửa năm trôi qua cũng không thấy động tĩnh gì.


Thực ra tiến triển rất lớn rồi... Diệp Kì Trăn im lặng, đang nghĩ xem nên giải thích chuyện này với Đường Đường thế nào, dù sao trước giờ cô chưa từng nói với Đường Đường, người bản thân thích là một cô gái. Thịt nướng trên vỉ đã chín, Diệp Kì Trăn gắp một miếng vào trong bát để nguội, không vội trả lời vấn đề của Đường Đường.

Vừa ăn vừa nói.

"Người kia chỉ tán tỉnh cậu, không có ý định gì khác à?" Đường Đường vẫn chưa kết thúc chủ đề, suy đi nghĩ lại lại vô thức lo lắng, căn cứ theo kinh nghiệm của cô ấy, loại tình huống này, rất có khả năng đối phương là một tên cặn bã. Cô ấy biết có một số lời rất khó nghe, nhưng vẫn muốn nhắc nhở Diệp Kì Trăn: "Không phải người kia coi cậu như lốp dự phòng chứ?"

Cũng vì quan hệ của hai người thân thiết, Đường Đường mới nói thẳng như thế.
"Không phải." Diệp Kì Trăn nhanh chóng phản bác.

Không phải thì không phải, có cần phản ứng mạnh như vậy không? Hay là... Đường Đường chăm chú quan sát Diệp Kì Trăn, nhìn trái nhìn phải, sau đó lại kết hợp với sự thay đổi của Diệp Kì Trăn trong thời gian này, cô ấy thử suy đoán: "Đã yêu nhau rồi đúng không?"

Không hổ là cao thủ yêu đương, đoán phát nào chuẩn phát ấy. Diệp Kì Trăn nhìn Đường Đường hai giây, sau đó gật đầu, khóe miệng vô thức cong lên một nụ cười. Ở bên người mình thích, đương nhiên muốn chia sẻ cho bạn tốt, trước kia Diệp Kì Trăn và Đường Đường đã hẹn nhau, phải nói với đối phương ngay lập tức, Diệp Kì Trăn không có ý định che giấu Đường Đường.

"Yêu nhau từ khi nào? Sao cậu không nói với mình?" Đường Đường tươi cười hỏi, biểu hiện lúc này còn hưng phấn hơn cả Diệp Kì Trăn, âm thanh quá lớn, còn thu hút cả khách ngồi bàn bên.
"Được một thời gian rồi..." Diệp Kì Trăn mím môi, không biết sau khi Đường Đường biết đối phương là Ôn Dư, liệu còn có phản ứng như vậy nữa hay không.

"Có phải đẹp trai lắm không?" Đường Đường vỗ bàn, giống như không đợi nổi một giây, "Cho mình xem ảnh bạn trai cậu đi."

Đối diện với lời thúc giục của Đường Đường, Diệp Kì Trăn thực sự cạn lời.

Đường Đường làu bàu: "Đã yêu nhau rồi thì cậu còn ngại gì chứ, sau này sớm muộn gì cũng phải gặp mặt."

Diệp Kì Trăn giống như đang chuẩn bị gì đó, nhìn Đường Đường: "Điềm Điềm, cậu chuẩn bị sẵn tâm lí trước đi."

Có cần khoa trương vậy không? Đường ĐƯờng bị lời này của Diệp Kì Trăn hù dọa, thực sự không nghĩ ra có gì mà cần chuẩn bị tâm lí, cô ấy tỉ mẩn nghiền ngẫm, "Không phải cậu... yêu đương với Đường Tiêu chứ?"
Diệp Kì Trăn đỡ trán, "Không phải, sao mà vậy chứ."

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Đường Đường không hiểu được thái độ của Diệp Kì Trăn.

"Mình và Ôn Dư yêu nhau." Diệp Kì Trăn nín một hơi, buột miệng nói ra, sau khi nói xong lại có cảm giác toàn thân nhẹ nhõm.

Đường Đường đột nhiên khựng lại, giống như bị dừng hình, phản ứng đầu tiên chính là hoài nghi tai mình nghe lầm, "Với ai?"

Âm thanh của Diệp Kì Trăn lớn hơn một chút: "Ôn Dư."

Lần này Đường Đường triệt để đờ ra, tin tức này còn khiến cô ấy ngạc nhiên gấp một nghìn lần so với việc Diệp Kì Trăn và Đường Tiêu yêu nhau.

Diệp Kì Trăn đã đoán được Đường Đường sẽ phản ứng như thế, cô cầm cốc đồ uống bên tay lên uống một ngụm, gắp miếng thịt đã nướng chín vào bát của Đường Đường, tự nhiên giống như đang trần thuật một chuyện hết sức bình thường. Hai người yêu thích lẫn nhau tiến tới việc yêu đương, vốn dĩ cũng chỉ là chuyện thường tình.
Trên bàn ăn, bạn học Đường vẫn đang ra sức diễn cảnh sửng sốt tới rớt cằm, bình thường tên ngoài lạnh trong nóng này không nói không rằng, nhưng vừa lên tiếng đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới vậy. Đường Đường bị câm một lúc, hỗn loạn lặp lại một lượt lời Diệp Kì Trăn đã nói: "Cậu và Ôn Dư yêu nhau?"

So sánh giữa hai bên, rõ ràng sắc mặt Diệp Kì Trăn rất bình tĩnh, "Ừ."

"Người cậu nói chính là cô ta? Trước kia cậu cũng không nói thích..." Đường Đường còn đang suy nghĩ chuyện này, chuyện này thực sự cần cô ấy chuẩn bị tâm lí, cô ấy từng trêu đùa có phải Diệp Kì Trăn thích con gái hay không, cũng chẳng qua chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi.

"Cậu từng nói là, khi nào gặp thì sẽ rõ." Diệp Kì Trăn mượn lời Đường Đường trước kia.

Suy nghĩ tới ba phút, Đường Đường không biết bản thân còn có thể nói gì nữa, bất ngờ thì bất ngờ, nhưng chắc chắn cô ấy vẫn sẽ tôn trọng xu hướng tính dục của bạn thân. Nhưng, nghe thấy Diệp Kì Trăn nói đang yêu đương với Ôn Dư, trong lòng Đường Đường rất bất an, Ôn Dư là người như thế nào? Đường Đường không hiểu, nhưng cô ấy nghe được quá nhiều... Ban đầu Đường Tiêu nói muốn theo đuổi Ôn Dư, Đường Đường đã không yên tâm, càng không nói tới Diệp Kì Trăn.
Vẻ trầm lắng đột nhiên ập tới, hình thành sự so sánh mới mẻ giữa hai người với sự náo nhiệt ở bàn bên.

Sau một lúc yên lặng, Đường Đường hỏi Diệp Kì Trăn: "Cô ta trêu chọc cậu trước, đúng không?"

Diệp Kì Trăn không thích dùng từ "trêu chọc" để hình dung, nếu không phải yêu thích, dù có trêu chọc thế nào cũng sẽ không rung động. Hơn nữa từ ngữ điệu của Đường Đường, Diệp Kì Trăn còn có thể nghe ra một vài ý tứ khác, "Cậu ấy không như người khác đã nói."

"Cậu đúng là đồ ngốc nghếch ngọt ngào, dễ dàng tin người." Đường Đường không khống chế được, nhất thời mồm nhanh hơn não nói ra suy nghĩ thực sự. Đường Đường và Diệp Kì Trăn là bạn nối khố cùng nhau trưởng thành, tính cách của Đường Đường mạnh mẽ, tính cách của Diệp Kì Trăn dịu dàng, Đường Đường vẫn luôn bảo vệ Diệp Kì Trăn như em gái mình, từ nhỏ đã lo lắng Diệp Kì Trăn bị người ta bắt nạt.
Diệp Kì Trăn không nghe nổi việc Ôn Dư bị người khác hiểu lầm, cho dù là bạn nối khố thân thiết nhất của bản thân, lúc lên tiếng, ngữ điệu của cô trở nên cứng rắn hơn rất nhiều: "Ôn Dư thật sự rất tốt, cậu đừng có thành kiến với cậu ấy."

Cứ như thế, không khí trên bàn ăn đã thay đổi 180 độ, căng thẳng một cách kì lạ. Đường Đường chưa từng nhìn thấy Diệp Kì Trăn như thế, "Chỉ là mình không yên tâm về cậu mà thôi, không có ý gì khác."

Diệp Kì Trăn biết Đường Đường lo lắng cho mình, cô cố chấp kiên định: "Mình thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích mình."

Đã như vậy rồi, Đường Đường cũng không còn lời nào để nói, nhìn Diệp Kì Trăn lặng lẽ thở dài trong lòng, cô ấy tin nửa câu trước của Diệp Kì Trăn, cô ấy biết Diệp Kì Trăn đã bị Ôn Dư ăn sạch sẽ, còn về nửa câu sau...
Cũng thật là máu chó.

Ban đầu Diệp Kì Trăn nói giúp Đường Tiêu theo đuổi Ôn Dư, kết quả đẩy bản thân vào trong.

Mùi vị thịt nướng vẫn ngon như trước giờ, nhưng bữa ăn này không tính là vui vẻ. Sau khi tạm biệt Đường Đường, Diệp Kì Trăn chầm chậm đi về phía trường học, không khí rất bí bách, cô nhớ tối nay có sấm chớp mưa rào, nhìn điện thoại, xác thực có mưa.

Con đường gần trường học, thứ không thiếu nhất chính là những cặp tình nhân dính chặt lấy nhau, tình yêu vào tuổi này, mang theo vẻ thuần khiết tươi đẹp không gì sánh bằng. Diệp Kì Trăn đứng dưới ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đèn xanh vừa sáng lên, cặp tình nhân bên cạnh nắm tay nhau đi về phía vạch kẻ đường bên kia.

Diệp Kì Trăn chần chừ một lúc, không qua đường, cô quay người nhìn về phía tòa nhà gần nhất sau lưng, vẫn không nhịn được gọi điện cho Ôn Dư.
Hai ngày nữa Ôn Dư có kì thi, đang ngồi trước bàn học bài, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cô ấy cầm lên nhìn, lập tức trượt nghe máy, "Về tới kí túc xá rồi à?"

"Chưa, vừa ăn xong." Diệp Kì Trăn dính điện thoại bên tai, vừa nói vừa đi về phía tòa chung cư, cô lại sợ bản thân làm phiền Ôn Dư, "Cậu đang học bài à?"

"Cũng gần xong rồi."

Diệp Kì Trăn ngẩng đầu nhìn trời, "Tối nay sẽ có mưa."

"Ừm." Ôn Dư vẫn nhìn chằm chằm con chữ trên trang giấy, nhưng lúc này toàn bộ tâm trạng đã đặt ở nơi khác.

"Có lẽ sẽ có sấm." Diệp Kì Trăn lại bật ra một câu, tiến hành cuộc nói chuyện không có gì thì vẽ ra.

Khóe miệng Ôn Dư có dấu vết cong lên, tiếp tục "ừm" thêm một tiếng.

Dây dưa mãi, Diệp Kì Trăn lại khẽ hỏi: "Cậu có sợ sấm không?"

Ôn Dư cúi đầu, khẽ cười thành tiếng.
Diệp Kì Trăn nghe thấy tiếng cười vui tai truyền tới từ đầu điện thoại bên kia, liền có cảm giác túng quẫn như tâm tư bị vạch trần, muốn gặp thì là muốn gặp, tìm lí do rách nát gì thế không biết, lần này còn không biết nên nói gì nữa.

"Tớ sợ..." Ôn Dư nhỏ tiếng nói, rất phối hợp với chút tâm tư của Diệp Kì Trăn.

Cách chiếc điện thoại, Diệp Kì Trăn bị âm thanh nhỏ bé này hấp dẫn.

"Muốn tới đây với tớ không?" Ôn Dư cười hỏi.

"Muốn!" Diệp Kì Trăn đang đợi câu hỏi này, trả lời quá nhanh tới nỗi để lộ ý định.

Ôn Dư vẫn đang cười, cô ấy gập sách lại, chuẩn bị đứng dậy, "Hiện tại cậu đang ở đâu? Tớ đi đón cậu."

"Không cần." Diệp Kì Trăn vô cùng xấu hổ, "Tới dưới nhà cậu rồi."

Chỉ mấy phút đồng hồ, Ôn Dư liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Vừa mở cửa, Diệp Kì Trăn nhìn thấy khuôn mặt Ôn Dư, lập tức cười thật tươi, tâm trạng vốn dĩ u ám trực tiếp tan biến quá nửa.
Ngốc nghếch! Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn một lúc, "Nhớ tớ thì có thể nói thẳng."

Sự thật chứng minh, thứ có thể đánh bại kẻ ngoài lạnh trong nóng luôn luôn là thẳng thắn. Quả nhiên đã bị Ôn Dư nhìn thấu, Diệp Kì Trăn hất cằm, tinh quái cười cười, nói: "Mặt dày."

Vừa ngốc vừa đáng yêu, trong mắt Ôn Dư toàn là ý cười, cô ấy đưa tay véo cằm Diệp Kì Trăn, trực tiếp nắm lấy tay Diệp Kì Trăn, kéo người vào trong nhà.

Diệp Kì Trăn thay giày, cô từng tới căn hộ Ôn Dư thuê rất nhiều lần, làm gì cũng đều quen đường quen lối. Một bên chính là phòng bếp không gian mở, Diệp Kì Trăn lấy cốc nước, muốn rót một cốc cho bản thân.

Ôn Dư nhìn thấy, cầm bình nước thủy tinh lên, rót nước giúp Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, uống một ngụm nhỏ, cô vừa đặt cốc nước về, sau lưng bỗng trở nên ấm áp, Ôn Dư ôm lấy cô từ sau lưng.
Cánh tay Ôn Dư ôm chặt lấy eo Diệp Kì Trăn, cơ thể dính sát lấy lưng Diệp Kì Trăn, nhìn hết vào trong mắt từ những vết tích nhỏ nhoi. Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, cười ngọt ngào, cái ôm vô thanh cho đi như thế, quá khiến người ta rung động.

"Chịu oan ức à?" Ôn Dư hỏi.

"... Không có."

"Lúc cậu nói dối sẽ khựng lại một giây." Ôn Dư nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn, âm thanh rất khẽ.

Bình Luận (0)
Comment