Dư Tôi Rung Động

Chương 62

Chương 62: Tỏ tình

Màn đêm buông xuống, Diệp Kì Trăn vội vàng bước vào một nhà hàng bên ngoài trường. Một bàn gần cửa sổ, đã có mấy người tới, đang nói gì đó, nói cười vui vẻ.

Thư Thần vừa nhìn thấy Diệp Kì Trăn liền dừng nói chuyện, cười lên vẫy tay với Diệp Kì Trăn, sau đó kéo ghế bên cạnh mình, "Ngồi đây đi."

Diệp Kì Trăn đi tới, "Em xin lỗi, tới muộn rồi."

"Tối hôm đó em bận lắm đúng không, có phải chị gọi điện tới đã làm phiền em không?" Thư Thần nhỏ tiếng nói với Diệp Kì Trăn, "Ngại quá."

Đột nhiên nhắc tới tối hôm ấy, hiện tại trong đầu Diệp Kì Trăn đã nhảy ra cảnh tượng ở cùng Ôn Dư, đã sắp đỏ mặt tim đập nhanh, cô ấp úng nói, "Không... không ạ, em có chút chuyện hôm ấy có lỗi với đàn chị quá, còn không hỏi chị có chuyện gì."


"Em nói lỗi với lầm cái gì, ngốc quá."

Không lâu sau, mọi người lần lượt tới đông đủ.

Đều là những khuôn mặt quen thuộc trong câu lạc bộ của bọn họ.

"Tối nay tôi và đàn chị Lý Chi mời khách, mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần tiết kiệm tiền cho hai chúng tôi." Tính cách Thư Thần dịu dàng phóng khoáng, ngũ quan trời sinh đã dịu dàng duyên dáng, rất được chào đón trong khoa Truyền thông, trong câu lạc bộ cũng được gọi là đàn chị xinh đẹp.

"Đàn chị mời khách chắc chắn bọn em sẽ ăn tự nhiên." Có người trêu đùa phụ họa.

"Gọi đồ đi, gọi món mà mọi người thích ăn ấy."

Để mỗi người đều nhận được chăm sóc, thực đơn chuyển một vòng qua tay từng người, đợi tới khi tới tay Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn quy củ lựa chọn một món đa số mọi người đều ăn được.


Thư Thần thấy vậy, "Gọi thêm món ếch trâu xào tiêu đi, không phải em thích ăn à?"

Diệp Kì Trăn bất ngờ, Thư Thần thế mà lại biết sở thích của bản thân, cô cũng chưa từng đặc biệt nhắc với Thư Thần: "Không cần đâu ạ, đã gọi nhiều lắm rồi."

Thư Thần nghĩ ngợi, "Vậy gọi giúp chị gọi món này."

Cuối cùng vẫn có thêm một món.

Trên bàn mở mấy chai bia.

Hôm nay khác với buổi tụ tập trước kia của bọn họ, đều đã năm ba năm tư, sắp mỗi người mỗi ngả, có thể sau này cũng không còn cơ hội để tụ tập nữa.

Nghĩ tới những điều này, người bình thường không uống rượu cũng thoải mái nâng ly chạm cốc.

"Diệp Diệp, cậu cũng uống chút đi."

Tửu lượng của bản thân thế nào, Diệp Kì Trăn biết rất rõ, "Tôi không uống được bia rượu, tôi uống nước ngọt thôi."

Cô gái rót rượu hùng hùng hổ hổ, sảng khoái nói: "Không sao, nếu cậu say tôi sẽ đưa cậu về."


Diệp Kì Trăn muốn tiếp tục từ chối.

Thư Thần giúp Diệp Kì Trăn giải vậy, "Em ấy thật sự không uống được, tôi uống giúp em ấy."

"Đàn chị, chị làm thế là quá đáng rồi đấy nhé, toàn thiên vị thế thôi!" Cô gái kia dùng giọng điệu trêu đùa, bất mãn càu nhàu, "Em thấy chị thích Diệp Diệp nhiều hơn một chút."

Thư Thần nâng cốc bia trong tay, cười cười sau đó không nặng không nhẹ nói: "Đúng thế, giờ em mới nhận ra à?"

Không biết có phải hôm đó được Ôn Dư nhắc nhở hay không, Diệp Kì Trăn nghe Thư Thần nói như thế, bỗng có chút mẫn cảm. Trùng hợp vào lúc này Thư Thần vừa vặn quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau.

"Ăn đồ ăn nhiều vào nhé." Thư Thần nói.

"Vâng, đàn chị cũng vậy." Diệp Kì Trăn cười đáp, nhìn đối phương, nhưng lại nhanh chóng phủ định suy nghĩ vừa trồi lên của bản thân, mình nghĩ đi đâu vậy chứ?
Đàn chị vẫn luôn chăm sóc cô giống như tiền bối.

Vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi đi rất nhanh.

Đại khái không khí hôm nay quá ổn, tối nay những người uống được bia rượu đều có chút say sưa. Vốn dĩ vẫn còn kế hoạch đi hát, nhưng tình hình này cũng không hát nổi, một cậu trai trước giờ hướng nội xấu hổ, sau khi uống say còn làu bàu đòi nhảy múa, có ngăn cũng không ngăn nổi.

Chỉ đành tan hội sớm.

8 giờ hơn, mọi người rời khỏi nhà hàng.

Những người chưa say vất vả hơn một chút, phải đưa mấy con ma men về nhà.

Diệp Kì Trăn nhìn giờ mấy lần, buổi tối không đi hát, về trước 9 rưỡi không thành vấn đề. Nhưng kế hoạch không theo kịp biến đổi, một đàn chị cũng là bạn cùng phòng của Thư Thần say mèm, có chút khó giải quyết.

Một mình Thư Thần không thể đỡ nổi, Diệp Kì Trăn vội vàng tiến lên giúp một tay, "Đàn chị, em dìu cùng chị nhé."
Thư Thần nhìn Diệp Kì Trăn chủ động lên tiếng, không từ chối, "Được, phiền em rồi."

Diệp Kì Trăn nói: "Không có gì, không phiền ạ."

Chăm sóc người say rượu, không phiền mới là lạ.

Cứ như thế, hai người một trái một phải dìu người kia, khổ sở về tới kí túc xá trường học, đoạn đường mười mấy phút đi bộ, nhưng hai người mất nửa tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Đến kí túc xá.

Thư Thần cũng không ngơi tay, nói với Diệp Kì Trăn: "Đổ mồ hôi rồi, ngồi nghỉ một lúc đi, chị đi rót cốc nước cho em."

Diệp Kì Trăn thấy đã 9 giờ hơn, tuy từ trường tới căn hộ tương đối gần, nhưng đi bộ cũng mất 20 phút, cô lo lắng, "Không cần đâu ạ, em phải về rồi."

"Vội thế à, còn có chuyện gì sao?"

"Vâng, em phải về rồi. Tạm biệt đàn chị."

Diệp Kì Trăn vội vội vàng vàng định quay người.
"Diệp Kì Trăn."

"Dạ?"

Thư Thần lấy ra một quyển sách trong cặp, "Tặng em, giữ làm kỉ niệm."

Diệp Kì Trăn cúi đầu lướt qua một cái, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cất đi, "Cảm ơn chị."

Thư Thần nhỏ tiếng nói một câu: "Nhớ đọc đấy."

"Dạ, vâng."

Vừa ra khỏi kí túc xá, Diệp Kì Trăn nhanh chân đi về phía trước, khi đi qua con đường cây quen thuộc trong trường, dường như đã thành chạy bước nhỏ.

Nếu không phải thường xuyên chạy đêm với Ôn Dư, đổi lại trước đây, thể lực của Diệp Kì Trăn chắc chắn cũng không chạy nổi 100 mét.

...

Cả buổi tối, Ôn Dư đều bất động ngồi trước máy tính vẽ bản thảo, gần đây cô ấy nhận thêm hai đơn hàng từ chỗ Kỳ Uẩn. Hôm đó Ôn Dư nhìn thấy Diệp Kì Trăn nghịch điện thoại, dường như muốn thay hình đại diện mới.

Sau 9 giờ, Ôn Dư bắt đầu có chút mất tập trung.
Diệp Kì Trăn vẫn chưa về.

Điện thoại cũng không có tin nhắn.

9 giờ 20 phút.

Ôn Dư cầm điện thoại lên nhấp vào vị trí trên cùng Wechat, ngón tay khựng lại, vẫn chưa gửi tin nhắn. Đã nói là sẽ về trước 9 rưỡi, chỉ là nói cho vui thôi sao?

Cô ấy vừa đặt điện thoại xuống.

Cuối cùng Diệp Kì Trăn cũng gửi tin nhắn tới: Có lẽ sẽ về muộn một chút.

Nhìn chằm chằm màn hình, Ôn Dư tiện tay đáp: Ừ.

Dường như đều đã nằm trong dự đoán, cũng không quá thất vọng. Tụ tập nên khó nói chắc được điều gì, cộng thêm Diệp Kì Trăn thích náo nhiệt, lại được mọi người chào đón.

Mắt đã mỏi, Ôn Dư chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc đêm lan tràn, ánh đèn rực rỡ. Cô ấy nhìn chằm chằm, mất hồn một lúc, mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gõ cửa vội vã từ ngoài cửa truyền tới mới hoàn hồn.
Lúc Ôn Dư đi mở cửa, tóc mái của Diệp Kì Trăn có chút hỗn loạn, trên mặt còn rịn ra một lớp mồ hôi dày, ôm quyển sách trong lòng, thở hồng hộc đứng trước cửa, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Vào trong nhà, hong điều hòa cũng coi như mát mẻ lại.

"Không phải cậu nói sẽ chơi muộn chút à?" Ôn Dư hỏi.

"Không có mà." Diệp Kì Trăn vẫn chưa dịu lại, cô không quên đắc ý đưa đồng hồ cho Ôn Dư nhìn giờ, "9 rưỡi, vừa chuẩn."

Lúc này Ôn Dư mới ý thức được bản thân hiểu sai ý, ban nãy khi Diệp Kì Trăn nhắn tin, có lẽ là đang vội về. Trạng thái này của Diệp Kì Trăn, vừa nhìn là biết đã chạy về.

Diệp Kì Trăn nhíu mày.

"Sao thế?"

"Chạy hụt hơi, hơi đau."

Ôn Dư dắt Diệp Kì Trăn tới ngồi xuống sô-pha nghỉ ngơi, sau đó dựa vào bên Diệp Kì Trăn, đưa lòng bàn tay xoa cho cô, "Đau chỗ này à?"
Diệp Kì Trăn si mê nhìn Ôn Dư, "Ừ, đỡ hơn nhiều rồi."

"Muộn thì muộn, chạy gấp vậy làm gì?" Ôn Dư nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn, lại miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo, rõ ràng ban nãy trong lòng vẫn đang buồn phiền.

"Đã đáp ứng cậu rồi." Diệp Kì Trăn khẽ nói.

Ôn Dư im lặng, tiếp tục xoa bụng cho Diệp Kì Trăn, lại trêu chọc cô, "Chạy tới nỗi toàn là mồ hôi."

Chầm chậm uống hết nửa cốc nước, hô hấp của Diệp Kì Trăn mới bình phục.

Ôn Dư lưu ý tới quyển sách trên bàn trà, buổi tối Diệp Kì Trăn mang nó về, Ôn Dư nhàm chán cầm lên đọc bìa, là một tập thơ hiện đại.

Cô ấy tiện tay lật giở, ánh mắt đột nhiên khựng lại.

Cẩn thận đọc kĩ một đôi giây.

Ôn Dư lại lặng lẽ đóng lại.

"Người ta tặng à?" Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn uống xong một ngụm nước, gật đầu.
"Đàn chị của cậu?" Ôn Dư mạnh dạn đoán.

Diệp Kì Trăn sớm đã nói với Ôn Dư về buổi tụ tập tối nay, cũng nói với cô ấy Thư Thần cũng có mặt, Diệp Kì Trăn sợ Ôn Dư sẽ hiểu lầm gì đó, còn nghiêm túc nhấn mạnh là buổi tụ tập câu lạc bộ, không phải gặp mặt riêng.

"Ừ." Diệp Kì Trăn bỗng rất căng thẳng khi nghe thấy Ôn Dư nhắc tới hai chữ "đàn chị" ra miệng, nhưng chỉ là nhận quyển sách lưu lại kỉ niệm giữa bạn bè, cũng không tới mức giận dỗi chứ?

Ôn Dư đặt quyển sách vào tay Diệp Kì Trăn, nghiêng đầu, hơn nữa ân cần nhắc nhở: "Trang 52."

Hả? Diệp Kì Trăn không hiểu, cúi đầu mở sách.

Diệp Kì Trăn căn bản không cần đặc biệt tìm, tiện tay lật một cái là tới trang đó, vì bên trong có kẹp một tấm bưu thiếp. Sau khi nhìn thấy dòng chữ trên tấm bưu thiếp, Diệp Kì Trăn cũng đờ ra.
Bên trên là chữ viết của Thư Thần:

Chị có thể thích em không?

Tỏ... tình?

Tỏ tình không kịp phòng bị.

"Tớ không biết bên trong còn có..." Lúc đó Diệp Kì Trăn sốt ruột về nhà, vội vội vàng vàng nhận sách, lúc này nhìn thấy tấm thiệp tỏ tình này, đầu óc đã sắp nổ tung, còn để Ôn Dư nhìn thấy. Cô vội vàng giải thích với Ôn Dư, "Nếu tớ biết chắc chắn sẽ không nhận, hiện tại tớ sẽ nói rõ với chị ấy."

Ôn Dư không nói gì, biểu cảm trên mặt cũng không biến đổi.

Gọi điện thoại sẽ nhanh hơn, Diệp Kì Trăn chỉ đơn giản chuẩn bị trong lòng, liền gọi điện thoại cho Thư Thần, có lẽ Thư Thần đang chờ tin nhắn của Diệp Kì Trăn, tốc độ bắt máy cực nhanh. "Đàn chị..."

Ôn Dư liếc Diệp Kì Trăn một cái, đứng dậy quay lại ngồi trước máy tính, tiếp tục vẽ bản thảo.
Diệp Kì Trăn tốn hơn hai phút, giải thích rõ tình hình với Thư Thần, mặt mày bối rối. Nhưng lúc này cô cũng không có thời gian quan tâm tới bối rối, gọi điện thoại xong liền vực dậy tinh thần đi tới bên Ôn Dư.

Ôn Dư đang vẽ nét, vẽ được một nét lại xóa đi, lặp đi lặp lại, không quá hài lòng.

Diệp Kì Trăn đoán tâm trạng Ôn Dư quá nửa không đặt vào bản thảo, "Tớ đã nói rõ ràng với đàn chị, còn cả quyển sách kia, tớ sẽ trả lại cho chị ấy."

Ôn Dư quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn, "Ừ."

Hết rồi sao? Sự yên tĩnh lúc này khiến Diệp Kì Trăn không biết làm thế nào, cô suy nghĩ kĩ lại rồi khẽ khàng nói với Ôn Dư: "Không vui thì có thể nổi nóng với tớ, hung dữ thế nào cũng được."

Ôn Dư không nóng không lạnh với cô như thế rất khó chịu.

Còn có thể nói vậy nữa. Ôn Dư vừa bất lực vừa buồn cười, "Cậu muốn cãi nhau với tớ thế cơ à?"
Ấn đường Diệp Kì Trăn nhíu chặt, "Không phải."

Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn căng thẳng thành bộ dạng này, mềm lòng, nhưng ngoài miệng thản nhiên nói: "Cũng không phải cậu tỏ tình với chị ta, cậu sốt ruột cái gì? Cậu thích chị ta à?"

Diệp Kì Trăn càng sốt ruột, vành mắt ửng đỏ, "Cậu biết tớ chỉ thích cậu thôi mà."

Bình Luận (0)
Comment