Dụ Trúc Mã - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 38

Chuyện Phong Hi Niên được chọn làm ngôi sao trường học cũng không có gì bất ngờ. Điều có thể ghi vào lịch sử của trường là số phiếu bình chọn của Phong Hi Niên dẫn đầu rất xa, gấp hai lần số phiếu bầu của người xếp hạng hai.

Người đứng thứ hai là Lâm Viễn, trừ lần thi judo bị Phong Hi Niên hành thảm ra thì biểu hiện của anh ta hai ngày trước cũng rất xuất sắc, thu hút không ít phiếu bầu. Người đứng thứ ba là Kha Dĩ Ninh của trung học H, Cố Diên cũng có chút ấn tượng với người này, mấy năm sau sẽ là khá nổi tiếng trên mạng, Cố Diên đã từng xem vài video tâm lý học của cậu ta rồi.

Mà bên bảng xếp hạng nữ, người đứng đầu là Lư Na, thứ hai là cô bạn con lai Luna vô cùng xinh đẹp của trường trung học K, Cố Diên cảm thấy, mình có thể lấy được hạng ba cũng đã quá may mắn rồi.

Trong lễ trao giải, người chủ trì còn trêu ghẹo hỏi sáu người chiến thắng đã có bạn nhảy trong đêm vũ hội hay chưa.

Được người chủ trì nhắc nhở, Cố Diên cũng mới nhớ ra buổi tối còn có vũ hội, học sinh tám trường đều tham gia, mục đích của đêm vũ hội này là để giao lưu và kết bạn.

Cố Diên không cần phải lo lắng về lễ phục buổi tối, Phong Hi Niên mời nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế lễ phục cho cô hàng tháng, đương nhiên số đo ba vòng của cô anh còn nắm rõ hơn cả chính cô nữa.

Sau lễ trao giải, có người thì bận rộn cho vũ hội buổi tối, mà Cố Diên thì chỉ muốn nghỉ ngơi, dù sao sức lực của cô cũng có giới hạn.

Bởi vì là quán quân, Phong Hi Niên bị thầy cô và bạn bè giữ lại chụp ảnh và phỏng vấn. Cố Diên cảm thấy huy chương đồng cũng khá tốt, dù sao sự chú ý của mọi người cũng tập trung hết vào hai người quán quân rồi.

Cô quay trở về chung cư của hai người, tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo ngủ, trước khi ngủ còn làm một bộ đề thi đại học, bởi vì cố gắng học tập, bây giờ cô đã có thể hoàn thành một bộ đề thi hoàn chỉnh.

Nhưng có lẽ là do quá mệt, Cố Diên vừa làm bài vừa cảm thấy mí mắt dính chặt vào nhau.

Lúc Phong Hi Niên quay về đã thấy thiếu nữ ngủ gục trên khuỷu tay mình rồi.

Khuôn mặt lúc ngủ của cô vô cùng xinh đẹp, hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi vừa dài vừa cong, sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo, cánh môi non mềm khiến người nhìn muốn cắn một cái.

Hô hấp của Phong Hi Niên cứng lại, tựa như chỉ cần liếc cô thêm một cái nữa thôi là anh sẽ làm ra chuyện quấy rầy giấc ngủ của cô.

Trong lòng Phong Hi Niên thầm mặc niệm, rồi mới ôm cô vào trong ngực, Cố Diên đã ngủ rất sâu, khuôn mặt cọ cọ trong ngực anh tìm một tư thế thoải mái rồi lại say giấc.

Phong Hi Niên bế cô lên giường, quẩn quanh hơi thở đều là hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ.

Tối qua sợ cô quá mệt mỏi, anh đã cố gắng khắc chế dục vọng của mình. Bây giờ vật nóng kia lại có xu thế ngẩng đầu, dường như chỉ có cơ thể của cô mới có thể dập tắt.

Quả nhiên, ở trước mặt cô, anh không có chút ý chí nghị lực nào cả.

Hành động của cơ thể còn nhanh hơn đầu óc, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của cô một cái, Phong Hi Niên lại vừa hôn vừa liếm một đường xuống dưới. Cố Diên chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh, làn váy dài chưa tới đầu gối, lúc này bị anh ôm trong ngực lại kéo lên trên, nơi riêng tư mê người như ẩn như hiện.

Ngủ rồi cũng không quên quyến rũ anh.

Cố Diên không thấy được đôi mắt sâu như đại dương gợn sóng của Phong Hi Niên.

Chỉ thấy tiếng xoẹt xé rách vải nữa lại vang lên, váy ngủ lại lần nữa bị xé toạc.

Có lẽ là do động tác quá lớn, trong lúc ngủ mơ, thiếu nữ như bị kinh động, bất an vặn vẹo vòng eo, anh lập tức ngừng mọi động tác, cô lại nghiêng người tìm tư thế thoải mái để tiếp tục ngủ.

Phong Hi Niên bật cười, mình của bây giờ đúng là có tật giật mình. Nếu không phải do hai năm trước cô bắt đầu xa cách kháng cự anh, sợ là anh đã sớm không khống chế nổi tâm ma muốn xâm phạm cô rồi.

Bởi vì xoay người, đầu vú cọ qua cánh tay đặt bên cạnh của anh, trong mơ cũng như có cảm giác, Cố Diên khẽ ưm một tiếng.

“Anh Hi Niên…” Trong mơ cũng còn gọi tên anh.

Vốn dĩ Phong Hi Niên còn tính buông tha cô, dù sao cô cũng đang ngủ ngon tới vậy.

Nhưng bây giờ, anh biết mình lại thua rồi.

“Diên Nhi, đây là do tự em tìm tới đấy.” Giọng nói anh đã khàn hẳn vì tình dục.

Cũng may cô không nhìn thấy, đôi mắt của anh giờ đã đỏ ngầu, nụ hôn trên cổ cô cũng dùng sức hơn, làn da cô mềm mại, để lại vệt đỏ mập mờ.

Trong mơ, Cố Diên cảm thấy mình như đang nuôi một con chó lớn, con chó này rất nhiệt tình, rất thích liếm cô. Nhưng mà anh Hi Niên không thích cô chơi với chó, anh nói chỉ có anh mới được liếm cô thôi.

Mãi cho tới khi ai đó ngậm lấy đỉnh núi tuyết cao chót vót, giấc mơ của Cố Diên trở nên kỳ ảo lạ thường, chó lớn trong mơ sao lại biến thành anh Hi Niên rồi? Hay là anh Hi Niên biến thành chó lớn?

Chẳng lẽ cô đang mộng xuân à?

Nụ hôn của anh nóng rực khiến làn da cô nóng bừng, cảm giác tê dại như điện giật lan ra cả cơ thể, hô hấp của Cố Diên cũng trở nên rối loạn.

Đầu óc Cố Diên còn đang mơ màng, không phân biệt rõ là hiện thực hay trong mơ.

Phong Hi Niên đột nhiên cúi đầu cắn lên phần thịt no đủ phía dưới thân cô một cái, đầu lưỡi cạy mở môi âm h*, trêu chọc hạt đậu đỏ đã cứng lên, cửa huyệt không ngừng mấp máy mút lấy lưỡi anh vào trong.

Nơi này của cô vẫn luôn ngon miệng như vậy, tới mật dịch cũng rất ngọt ngào. Âm h* đã cuồn cuộn sóng nước, chỉ cần đầu lưỡi rút ra là sẽ mang theo sợi chỉ bạc dâm đãng.

Cố Diên còn tưởng rằng đang trong giấc mơ, bắt đầu rên rỉ yêu kiều. Mà Phong Hi Niên nghe vậy càng muốn chơi cho cô tỉnh, anh muốn cô vừa tỉnh giấc đã thấy được bản thân đang bị anh chiếm lấy.

Cố Diên cao trào trong mộng, vừa sung sướng vừa thoải mái, vậy mà nằm mơ cũng có thể chân thật như vậy, thủy triều phun ra, Phong Hi Niên nuốt sạch vào trong, thế mà lại nếm ra mùi sữa bò nhàn nhạt.

Khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng, dưới thân ướt đẫm, Phong Hi Niên cũng không còn nhẫn nại, gậy th*t thô dài lập tức vọt vào bên trong huyệt nhỏ ướt át.

“A…”

Khoái cảm liên tục kích thích, Cố Diên mới hoàn toàn tỉnh táo. Chẳng lẽ cách tỉnh giấc của cô sai rồi, vì sao vừa mới tỉnh dậy đã thấy anh Hi Niên đè trên người mình vậy?

Trước ngực và sau lưng anh đổ đầy mồ hôi, theo động tác ra vào không ngừng, từng giọt mồ hôi rơi xuống trên da thịt cô.

Tí tách —

Đến mồ hôi cũng nóng bỏng, huống chi gậy th*t của anh cũng đang vô cùng hưng phấn, nhiệt độ kia như muốn hun nóng cô vậy

“Ưm… ha a… anh Hi Niên… chậm một chút…”

Giọng nói của cô xấu hổ, người đẹp dưới thân như một đóa mạn đà la nở rộ, yêu kiều gợi cảm, mê hoặc lòng người. Phong Hi Niên cảm thấy mình nghiện cô rồi, chơi cô thế nào cũng không đủ.

Đầu vú bị cắn sưng đỏ cũng được anh yêu thương, bộ ngực đầy đặn bị nắn bóp không ngừng.

Đường đi mềm mại ướt át bên trong cơ thể lại mê hoặc người ta, nếu có cái gọi là huyệt nhỏ hấp dẫn nhất, Phong Hi Niên nghĩ, có là âm h* nhỏ dâm đãng của Tiểu Diên Nhi chính là nó.

Rõ ràng đã chà đạp không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chặt như vậy, hơn nữa khoái cảm lần sau lại sâu hơn lần trước. Anh chỉ thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào chiếm hữu cô gái dưới thân, mỗi lần vào trong lại càng sâu hơn, càng mãnh liệt hơn.

Trừ ngày tháng hoang đường lúc còn ở đảo hoang, Cố Diên chưa bị anh chơi cho tỉnh lần nào.

Anh đặt chân cô ở trước ngực, tư thế này khiến anh tăng tốc mạnh mẽ thẳng tiến vào trong thuận lợi hơn, nụ hôn của anh dừng lại trên bả vai trơn bóng của cô, liếm láp gặm cắn, vòng eo thon nhỏ tinh tế bị giam cầm phối hợp với động tác dưới thân anh.

Bên tai Phong Hi Niên là tiếng cơ thể va chạm và tiếng rên rỉ không ngừng của cô, Cố Diên đã phải khóc lóc van xin anh chậm một chút, nhẹ một chút.

Đôi môi cô bị anh che phủ, tiếng nức nở dần biến thành tiếng môi lưỡi giao nhau dâm loạn.

Rất nhanh, Cố Diên đã không kiên trì nổi nữa, đại não còn đang trong dư vị cao trào, nhưng tần suất ra vào của anh lại không hề chậm lại, quy đ*u chạm tới hoa tâm run rẩy không ngừng.

Cao trào liên tục khiến Cố Diên cảm thấy mình như bị điện giật, cô đã hoàn toàn chìm đắm trong lốc xoáy tình dục.

Mãi cho tới khi Phong Hi Niên chạy nước rút, đẩy gậy th*t thô dài tới một độ sâu đáng sợ chưa từng có, anh mới phóng thích dục vọng nguyên thủy của mình.

Phong Hi Niên ôm chặt lấy cô vào ngực, tinh d*ch đặc sệt bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô. Trong lúc cao trào, hơi thở hai người đan xen lấy nhau, hơi thở hoan ái trong phòng không có cách nào tan đi nhanh chóng.

Rõ ràng là anh vẫn chưa đã thèm, chỉ muốn đè cô làm thêm lần nữa, nhưng tiếng chuông báo điện thoại nhắc nhở hai người, vũ hội buổi tối sắp bắt đầu rồi.

Cố Diên biết, nếu như tối nay Phong Hi Niên không tới vũ hội thì không được, cô cảm thấy mình không có tố chất làm hồng nhan họa quốc, chỉ có thể khàn giọng nhắc nhở anh.

Mà bây giờ, cả người cô bị vệt đỏ che kín, cũng không biết phải dùng bao nhiêu kem che khuyết điểm mới có thể che đậy được những dấu vết mập mờ này.

Vở kịch nhỏ:

Nam thần Phong: Chúng ta lại làm thêm lần nữa nào Diên Nhi. Cố Diên: Em phải rời giường bôi kem che khuyết điểm.
Bình Luận (0)
Comment