Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến ngày trước sinh nhật của Lương Vọng Hữu.
Hôm nay Lương Thế Kinh không đến Phủ Thủ tịch, Ôn Ngôn cũng dậy rất sớm, Lương Vọng Hữu đã thay chiếc áo phông trắng yêu thích nhất của mình, trên bụng in hình một chú rái cá biển đáng yêu, cậu bé vừa tỉnh dậy đã đẩy một chiếc xe ben từ phòng đồ chơi ra, bên trong là những món quà khác mà cậu bé nhận được gần đây.
“Cái này đẹp, tặng chú.” Lương Vọng Hữu lựa tới lựa lui, lấy ra một con búp bê Matryoshka phiên bản Q, đưa cho Ôn Ngôn nói, “Bên trong có con của nó, là cháu đó.”
Ôn Ngôn mỉm cười.
“Cái này trẻ con, ba cho ba nè.” Lương Vọng Hữu lại mò ra một món đồ chơi ảo thuật đưa cho Lương Thế Kinh.
Lương Thế Kinh khịt mũi coi thường.
“Ba có muốn không?” Lương Vọng Hữu trợn mắt.
“Cầm đi.” Lương Thế Kinh nói một cách khinh bỉ.
Ba người vốn dĩ không hẹn gặp nhau ở hành lang, chỉ là cả ba đều thức dậy cùng một lúc, ba cánh cửa đồng thời mở ra, hai người lớn mặc đồ ngủ giống hệt nhau, đứa trẻ thì ăn mặc rất đẹp.
“Con còn không nỡ cho ba.” Lương Vọng Hữu lẩm bẩm chui vào chiếc xe ben đầy quà, lục lọi dưới đáy xem còn có thứ gì tốt hợp với Ôn Ngôn không, do tay chân nhỏ không với tới, vùi đầu cả người sắp ngã vào trong… Ôn Ngôn vốn định đỡ, nào ngờ Lương Thế Kinh đã ra tay trước, trực tiếp đẩy Lương Vọng Hữu vào…
Lương Vọng Hữu hét lên, Ôn Ngôn vừa muốn cười vừa muốn ôm cậu bé ra.
“Đừng quản.” Lương Thế Kinh kéo cậu đi.
Ba quả thực khá trẻ con, cho nên lúc ăn sáng Lương Vọng Hữu vẫn còn phàn nàn, ba chiếc ghế mỗi ngày đều được sắp xếp theo thứ tự hình tam giác ổn định nhất, ba người ngồi đối diện nhau, nhưng hôm nay Lương Vọng Hữu đã kéo ghế sát vào bên cạnh Ôn Ngôn, ăn một miếng cháo lại lẩm bẩm một câu về Lương Thế Kinh, nói đến mức Lương Thế Kinh phát phiền, một câu nói đã chặn họng cậu bé.
“Còn phát ra tiếng nữa đội đua xe lập tức bị tịch thu.”
“Ba dám.”
“Cứ thử xem.”
“Con sẽ nói cho Ôn Ngôn biết là ba đã lấy của chú ấy–” Lương Vọng Hữu đập bàn đứng dậy.
“Con dám.” Lương Thế Kinh đáp trả.
“Cứ thử xem.”
…Ôn Ngôn không hiểu ra sao, cậu còn không biết hai người này đang cãi nhau chuyện gì, nhưng hai người đã không hẹn mà cùng ngưng chiến, khó khăn lắm mới cùng nhau ăn một bữa sáng, mối quan hệ của hai cha con lại căng thẳng thấy rõ.
“Anh không thể nhường nó một chút sao? Ngày mai là sinh nhật nó mà.” Trên cầu thang về phòng, Ôn Ngôn nhỏ giọng nói. Lương Vọng Hữu đi trước lấy máy tính bảng, bên trong có lịch trình hoạt động hôm nay mà cậu bé đã chuẩn bị, nghe thấy câu này, bước chân của Lương Thế Kinh dừng lại, “Sao cậu không nói nó nhường tôi?”
“Nhưng ngày mai là sinh nhật nó.”
“Vậy thì dời sinh nhật của tôi sang hôm nay.”
“…Lương Thế Kinh anh nghiêm túc đấy à?”
“Cậu nghĩ tôi sẽ đùa với cậu sao?”
“Sẽ không…”
Chỉ cần có đứa trẻ ở đó, mối quan hệ của họ tự nhiên sẽ trở nên thoải mái, nhưng đứa trẻ bây giờ không thoải mái, Lương Vọng Hữu bất ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào họ, “Không được vào lén xem.”
Lương Thế Kinh tiếp tục lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, lười nói, Ôn Ngôn cùng anh đợi ở ngoài hành lang, không lâu sau, Lương Vọng Hữu ôm máy tính bảng ra, tư thế đó gọi là kiêu ngạo, vẻ mặt đó gọi là trịnh trọng.
“Con tuyên bố, tiệc sinh nhật của Lương Vọng Hữu chính thức bắt đầu.” Lương Vọng Hữu kích động nói.
“Ba tuyên bố kết thúc tốt đẹp.” Lương Thế Kinh không biểu cảm tiếp lời.
Ôn Ngôn: “…”
“Đừng có chen ngang!” Lương Vọng Hữu tức chết đi được, “Hoạt động đầu tiên của tiệc, chúng ta chơi trốn tìm!”
Ôn Ngôn thực sự sợ Lương Thế Kinh sẽ nói không tham gia, lập tức nắm lấy cánh tay anh, ra hiệu cho anh đừng nói, thế là Lương Thế Kinh không nói gì, mặc cho cậu nắm.
Ánh mắt nhỏ của Lương Vọng Hữu liếc qua liếc lại trên người hai người, tiếp tục nói, “Để công bằng, lát nữa oẳn tù tì quyết định ai trốn ai tìm.”
“Nó sẽ ra kéo.” Lương Thế Kinh từ kẽ răng phát ra một tiếng thở, “Chúng ta ra búa.”
“Không chịu.” Ôn Ngôn cũng đáp lại với giọng điệu tương tự, “Chỉ là trò chơi thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy.”
“Nếu nó trốn, không cần suy nghĩ cũng biết nó sẽ trốn ở đâu, một phút là có thể kết thúc trò chơi, hôm nay nó chỉ chuẩn bị ba hoạt động, chưa đầy nửa giờ là xong hết, thời gian còn lại làm gì? Không phải cậu muốn nó vui sao? Để nó đi tìm chúng ta.”
“Hai người làm gì vậy! Trong lớp không được nói chuyện riêng!” Lương Vọng Hữu quả thực, không có thiên lý, tức đến mức dậm chân.
Ôn Ngôn che miệng cười, suy nghĩ một lúc, cảm thấy Lương Thế Kinh nói rất có lý, thế là nháy mắt tinh nghịch với Lương Thế Kinh. Lương Thế Kinh nhìn cậu vài giây, kế đến quay đi như không có ai.
“Còn cười còn cười!!” Lương Vọng Hữu cưỡng ép tách hai người ra, “Hai người không nghe con nói gì cả!”
“Con lấy cái loa ra luôn đi?” Lương Thế Kinh khoanh tay nói.
“Được đấy.” Lương Vọng Hữu suy nghĩ một lúc, còn cảm thấy rất đúng, quay người định chạy, Ôn Ngôn vội vàng ngăn lại, “Chúng tôi đều nghe rồi, bây giờ oẳn tù tì sao?”
Tiếp đó, ba người đứng thành vòng tròn trong hành lang, trước khi Lương Vọng Hữu đếm một hai ba, Ôn Ngôn đã thành công nhận được tín hiệu của Lương Thế Kinh, ba bàn tay lớn nhỏ khác nhau đồng thời đưa ra, không nhiều không ít, vừa vặn, một kéo hai búa.
“Ván này không tính.” Lương Vọng Hữu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, quả quyết nói.
Lương Thế Kinh dứt khoát từ chối.
“Không chịu…” Lương Vọng Hữu lập tức lao vào lòng Ôn Ngôn, ôm chân cậu làm nũng, “Ôn Ngôn cháu muốn trốn cùng chú, hôm qua cháu đã nghĩ ra chỗ rồi, Ôn Ngôn… Ôn Ngôn…”
“Hôm qua con đang đi học.” Lương Thế Kinh chất vấn, “Đi học mà còn nghĩ đến chơi?”
“Vậy con sai, ba đừng mắng con…” Khí thế của Lương Vọng Hữu giảm đi một chút, sau đó liền quay lại ôm Ôn Ngôn, thấy Omega không chịu nổi những lời đường mật của Alpha nhỏ, Alpha lớn ánh mắt nheo, ý là không được phản bội tổ chức.
“Ôn Ngôn hu hu hu hu, cháu muốn trốn cùng chú…”
“Ôn Ngôn Ôn Ngôn cầu xin đấy…”
Ôn Ngôn hoàn toàn không chịu nổi sự mềm mỏng cứng rắn của Lương Vọng Hữu, định nhượng bộ, Lương Thế Kinh lạnh lùng nói, “Lương Vọng Hữu, ai dạy con thất hứa? Thua cược phải chịu, hiểu không?”
Lương Vọng Hữu bĩu môi, do dự một lúc lâu, “Thôi được…”
Dáng vẻ này trông thật đáng thương, rõ ràng là hai người lớn đã thông đồng với nhau, thế mà còn đẩy đứa trẻ l*n đ*nh cao đạo đức…
“Hay là–” Ôn Ngôn chỉ nói được hai chữ đó, Lương Thế Kinh đã trực tiếp bịt miệng cậu lại, ánh mắt cảnh cáo. Ôn Ngôn gật đầu như gà mổ thóc, lập tức ra hiệu mình tuyệt đối sẽ không phản bội tổ chức.
“Hai người chỉ có ba phút thôi nhé, ba phút xong là con ra ngay!” Lương Vọng Hữu cảnh giác lùi vào phòng của mình, nói xong liền đóng cửa lại.
“Anh định trốn ở đâu?” Ôn Ngôn thần bí hỏi.
“Ngủ thêm một lát.” Lương Thế Kinh vuốt tóc mái, bình tĩnh đáp.
…Alpha này quả thực nói chuyện rất tự tin, coi đứa trẻ bị ngu chắc?
Ôn Ngôn quay đầu bỏ đi, cậu định trốn trong bể bóng đại dương của sân chơi, đó là nơi ẩn náu tự nhiên. Vội vàng chạy qua đó, vô thức cởi giày ra, vốn dĩ vào sân chơi là phải cởi giày, suy nghĩ một lúc lại ôm đôi dép lê vào lòng. Những quả bóng tròn trĩnh vùi vào người khá thoải mái, chỉ là sau lưng hơi cấn. Ôn Ngôn trong lòng đếm số, ba phút đã trôi qua, Lương Vọng Hữu có lẽ đã bắt đầu tìm.
Vịnh Sồi có tổng cộng 36 phòng, theo quy tắc trò chơi do Lương Vọng Hữu đặt ra, tầng một không được trốn người, tầng hai và tầng ba có tổng cộng 20 phòng. Nếu cậu bé tìm từng phòng một cũng sẽ mất không ít thời gian, Ôn Ngôn kỳ quái nghĩ, cảm giác như hành động ngông cuồng của Lương Thế Kinh là ngủ một lát cũng không có vấn đề gì?
10 phút trôi qua, Ôn Ngôn như ma xui quỷ khiến lấy điện thoại ra, nhìn kỹ, hờ? Trên đó có tin nhắn của Lương Thế Kinh.
Lương Thế Kinh hỏi: Trốn ở đâu rồi?
Ôn Ngôn cảnh giác: Anh định tố cáo tôi à?
Lương Thế Kinh: Ý của tôi là tắt chuông điện thoại đi, cậu nghĩ Lương Vọng Hữu không biết gọi điện thoại tìm người?
Vốn dĩ điện thoại lúc nào cũng tắt chuông, nhưng Ôn Ngôn trả lời: Rõ ràng anh biết nó rất thông minh, nhưng cứ nói nó bị ngu.
Lương Thế Kinh: Điều thông minh hơn còn chưa nói, nó có thể sẽ xem camera giám sát.
Ôn Ngôn kinh ngạc: Nó chơi ăn gian!
Lương Thế Kinh: Cậu cũng chơi rồi.
Ôn Ngôn: Là anh ép tôi.
Phòng an ninh tầng một, Lương Vọng Hữu đang dùng chiêu bài bán manh, một tay ôm chân vệ sĩ, “Chú ơi, cầu xin chú cho cháu xem camera giám sát đi, cầu xin chú đó.”
Vệ sĩ im lặng bật camera giám sát cho cậu bé.
“Sao không có tầng ba?” Lương Vọng Hữu trợn tròn mắt, vừa nãy ba người họ ở khu vực phòng ngủ tầng ba chia tay nhau.
“Thủ tịch nói camera giám sát tạm thời tắt mười phút.” Vệ sĩ đáp.
“…”
Lương Vọng Hữu lẩm bẩm, vội vàng lao lên tầng ba, đi thẳng đến sân chơi, cậu bé đương nhiên biết đây là nơi tốt nhất để trốn người, hơn nữa cậu bé nghĩ Ôn Ngôn chắc chắn sẽ trốn ở đây, còn về ba của mình, tạm thời không muốn coi anh là ba…
Bể bóng đại dương – trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, Omega và Alpha đã nhắn tin qua lại vài chục tin, trong thoáng chốc Ôn Ngôn nghe thấy một tiếng động nhỏ, cậu biết Lương Vọng Hữu đã vào, hơn nữa là vào một cách lén lút, vội vàng khóa điện thoại, nín thở, tại sao lại nín thở cậu cũng không biết, có lẽ là để lấy may.
“Ôn Ngôn chú ở đâu vậy?” Cậu bé Lương Vọng Hữu tinh ranh này, ở những nơi khác nhau nói cùng một câu, khiến người ta không thể xác định được vị trí của cậu bé, có mấy lần Ôn Ngôn cảm thấy cậu bé sắp tìm thấy mình, nhưng giọng của Lương Vọng Hữu lại bay qua trên đầu, không lâu sau, tiếng bước chân của Lương Vọng Hữu dần đi xa.
Ôn Ngôn lén lút ló đầu ra khỏi bể bóng đại dương, Lương Vọng Hữu đâu có ngu, quả thực thông minh chết đi được, may mà Ôn Ngôn chỉ để lộ ra một đôi mắt. Lương Vọng Hữu hoàn toàn không đi, cậu bé đứng trên tấm bạt lò xo cao nhất, khoanh tay quét mắt khắp nơi, Ôn Ngôn tiếp tục ẩn mình trong những quả bóng.
Lại qua một lúc nữa, những quả bóng khẽ động rất nhẹ.
Ôn Ngôn từ từ di chuyển đến mép, ló đầu ra lần nữa, Lương Vọng Hữu đang ở cách cậu không xa, cậu bé đang mò mẫm trong những quả bóng đại dương dày đặc, cũng là do chiều cao có hạn, nếu không cậu bé không thể không thấy Ôn Ngôn lật người ra chạy trốn, lần này Ôn Ngôn đổi sang trốn trong phòng thay đồ của Lương Vọng Hữu, ngồi xổm trong góc lấy điện thoại ra.
Bốn tin nhắn chưa đọc
Lương Thế Kinh: Quên nói tôi đã tắt camera giám sát 10 phút.
Alpha mưu mô quá, Ôn Ngôn chậc chậc cảm thán.
Lương Thế Kinh: Nơi đầu tiên nó tìm là sân chơi, cậu có muốn đổi chỗ trốn không?
Alpha thông minh quá, Ôn Ngôn càng chậc chậc cảm thán.
Lương Thế Kinh: Ngủ rồi?
Lương Thế Kinh: Cậu là lợn à?
Ôn Ngôn gõ màn hình lách cách: Tôi không phải lợn! Tôi chưa bị tìm thấy, tuy đã đổi chỗ trốn…
Lương Thế Kinh như vô cùng nhàm chán, trả lời tin nhắn ngay lập tức: Phòng thay đồ?
Ôn Ngôn quả thực không thể tin nổi: Sao anh biết?
Lương Thế Kinh: Vì trí thông minh bình thường.
Alpha không khoe khoang một chút có lẽ sẽ ngứa ngáy nhỉ? Ôn Ngôn đang chọn những biểu tượng cảm xúc chửi bới, đột nhiên cửa phòng “két” một tiếng, Lương Vọng Hữu đã vào, lần này cậu bé không nói gì, rất im lặng, qua khe hở của quần áo, Ôn Ngôn thấy Lương Vọng Hữu đi nhón chân, đi dạo khắp nơi. Nơi đầu tiên cậu bé đến là phòng bảo hiểm trong phòng ngủ, thế là Ôn Ngôn một lần nữa lách qua quần áo, lén lút đổi vị trí, chỉ là lần này không may mắn như lần trước, lúc Ôn Ngôn ra ngoài không cẩn thận dẫm phải một chỗ đặc biệt mềm mại, cậu không khỏi kêu lên một tiếng.
Tiếng bước chân phía sau lập tức vang lên, là Lương Vọng Hữu đuổi theo ra.
Cậu bé nhỏ thông minh quá, còn đổ một ít nước trên thảm ở cửa.
“Ôn Ngôn cháu thấy chú rồi!” Lương Vọng Hữu hét lớn để giành thế chủ động.
Ôn Ngôn vừa chạy vừa lén cười, Lương Vọng Hữu còn biết đánh lạc hướng nữa, cậu bé chạy qua cũng phải mất vài giây, làm sao có thể thấy được… chỉ là bên trái chỉ còn lại phòng của mình và Lương Thế Kinh, Ôn Ngôn dứt khoát trốn vào phòng của mình. Phòng của Lương Thế Kinh là phòng tuyến cuối cùng của trò chơi, nhưng phòng của anh, Lương Vọng Hữu rất quen thuộc, đây dường như là một điềm báo không tốt…
Sau khi vào, Ôn Ngôn như con ruồi không đầu, đi dạo khắp nơi, đâu có chỗ nào tốt để trốn?
Đột nhiên mắt sáng lên, phòng đọc sách! Bên trong có con thú nhồi bông lớn mà Lương Vọng Hữu đã tặng trước đây, trước đây cậu đã từng thấy, chỉ cần kéo khóa kéo sau lưng con thú nhồi bông, trốn vào trong đó hoàn toàn không có vấn đề gì. Thế là cậu đi thẳng đến phòng đọc sách, kéo khóa kéo, không thèm nhìn mà chui vào. Mu bàn chân lập tức dẫm phải một vật vừa cứng vừa mềm còn ấm áp, mất thăng bằng ngã về phía trước, một đôi tay săn chắc mạnh mẽ đỡ lấy má cậu.
“Đến nhanh vậy.” Lương Thế Kinh âm u nói.
Ngay khi dẫm phải, Ôn Ngôn đã đoán ra, lúc này không hề hoảng sợ mà rất bình tĩnh nói, “Anh có lẽ phải nhường cho tôi một chút chỗ.”
“Không nhường được, chân tôi dài.” Lương Thế Kinh nhàn nhạt nói.
“…” Ôn Ngôn im lặng nửa giây, “Vậy tôi tìm chỗ khác.” Cậu định lùi lại rút ra, Lương Thế Kinh ôm vai cậu kéo vào, vững vàng ôm vào lòng dán sát. Trong lúc đó còn không quên dùng đầu ngón tay đẩy khóa kéo bên trong con thú nhồi bông lên, tiếng “xẹt xẹt” vang lên, ánh sáng theo đó từ từ tối đi.
Con thú nhồi bông này quả thực chỉ thích hợp để trốn một người, cho nên tư thế của Ôn Ngôn bây giờ có hơi khó xử. Mông ngồi g*** h** ch*n của Lương Thế Kinh, xương sườn bên phải bên dưới là cơ bụng cứng rắn của Lương Thế Kinh, trán áp vào yết hầu của Lương Thế Kinh, vì không cần ra ngoài nên hai người không thay đồ ngủ. Chất liệu lụa mềm mại và mịn màng vô cùng thân thiện với da, cảm giác rõ ràng.
“Không phải anh đang ngủ sao.” Ôn Ngôn ngượng ngùng phá vỡ sự im lặng.
“Có nói là ngủ trên giường đâu.” Yết hầu của Lương Thế Kinh cử động một cái.
“Sao anh lại nghĩ đến đây?”
“Đến trước được trước.”
“Lạy… anh thật sự không có thiên lý nhãn à?” Ôn Ngôn kinh ngạc.
“Cậu đang đùa chuyện thần thoại gì vậy?” Lương Thế Kinh cười lạnh một tiếng.
Alpha biết rõ lựa chọn đầu tiên của cậu là sân chơi, sẽ vì bị tìm thấy mà đổi chỗ trốn sang phòng thay đồ, cho nên dứt khoát đợi trong con thú nhồi bông trong phòng cậu, Alpha tính toán không sai một ly đến mức đáng sợ. Tuy ánh sáng rất tối, không nhìn rõ lắm, nhưng Ôn Ngôn vẫn ngẩng đầu lên, cái cằm hoàn hảo ưu việt của Lương Thế Kinh lọt vào đồng tử, rõ ràng mờ ảo như vậy nhưng vẫn có hình dáng.
“Nhìn gì?”
Ôn Ngôn giật mình…
“Anh không phải có thiên lý nhãn, là toàn thân đều mọc đầy mắt phải không?”
Omega lúc này khá ngốc nghếch, cậu không biết mình chỉ cần ngẩng đầu lên một chút, đỉnh đầu sẽ cọ qua mũi Alpha, mùi hương trong lành sau khi tắm cũng sẽ theo đó xộc vào mũi Alpha, mùi rất nhạt, rất dễ chịu.
Lương Thế Kinh đột nhiên im lặng.
“Sao vậy?”
“Tại sao không nói gì?”
“Nói đi, đừng dọa tôi…” Ôn Ngôn tưởng đến gần anh tức giận, nhưng rất rõ ràng Lương Thế Kinh không tức giận, càng rõ ràng hơn là giữa hai người họ, Lương Thế Kinh thường là người khơi mào câu chuyện, bây giờ anh đột nhiên im lặng, Ôn Ngôn có hơi sợ hãi, vì Lương Thế Kinh như vậy trông rất giống một bức tượng đã chết.
“Tôi ra ngoài đây…”
“Anh buông tôi ra.”
“Lương Thế Kinh?”
Ôn Ngôn liên tiếp bày tỏ vài ý định, Lương Thế Kinh từ đầu đến cuối đều im lặng không nói, thử tưởng tượng, khi một người sống trong một không gian chật hẹp đột nhiên đứng yên, là một chuyện rất đáng sợ. Ôn Ngôn thật sự sợ hãi, di chuyển mông đi tìm khóa kéo, trong bóng tối có thứ gì đó nắm lấy ngón tay cậu. Ôn Ngôn toàn thân cứng đờ, năm ngón tay của Lương Thế Kinh luồn vào kẽ ngón tay cậu, đan xen chặt chẽ. Khoảnh khắc này, Ôn Ngôn không còn phân biệt được hai bàn tay đang đặt trên đùi mình hay trên đùi của Lương Thế Kinh.
Giác quan mất đi, thần kinh căng thẳng.
Hơi thở ẩm ướt của Alpha theo cổ thổi vào d** tai, dường như sắp tụ thành những giọt nước nhỏ.
“Sao vậy?” Môi Lương Thế Kinh hé mở một lúc, môi chạm vào d** tai. Ôn Ngôn sợ đến chết đi được, vô cùng khó nói mà muốn rời khỏi không gian chật hẹp này.
Vì Lương Thế Kinh lại tái phát bệnh…
Điều khiến Ôn Ngôn càng khó xử hơn là, cậu dường như cũng theo đó mà “bệnh”…
Nhưng Lương Vọng Hữu đã vào.
Tiếng bước chân lúc nhẹ lúc nặng dần dần vang lên trong phòng, Lương Vọng Hữu đang lục lọi tìm kiếm, nhưng Ôn Ngôn thì đang tội lỗi cùng Lương Thế Kinh ẩn mình trong con thú nhồi bông, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ tai nóng, hơn nữa cuộn tròn trong một thời gian dài rất không thoải mái, Alpha đáng ghét này thế mà còn từ từ đặt cậu nằm xuống trên ngực mình, ôm lấy.
Ôn Ngôn nhắm chặt mắt.
Mồ hôi từ thái dương chảy ra, từ từ lướt qua má.
Cậu vô cùng chắc chắn, Lương Thế Kinh đang cố ý trêu chọc cậu.
Lương Thế Kinh rất rảnh rỗi, lười biếng thở, lồng ngực từ từ phập phồng, một tay hờ hững nắm lấy vai cậu, một tay nghịch tóc cậu, Ôn Ngôn c*n m** d***, không dám phát ra một tiếng động nào. Đột nhiên “bốp bốp bốp”, Lương Vọng Hữu bắt đầu đập mạnh vào con thú nhồi bông, vốn dĩ bên trong con thú nhồi bông là rỗng, theo sức của cậu bé đáng lẽ có thể làm nó rung chuyển, nhưng cậu bé chỉ tạo ra một sự rung lắc nhẹ.
“Ôn Ngôn chú ra đi!” Lương Vọng Hữu kinh ngạc nói.
Ôn Ngôn bây giờ làm sao có thể ra ngoài được, im lặng không lên tiếng, Lương Vọng Hữu liền tiếp tục lắc con thú nhồi bông, lần này người trốn bên trong không dễ chịu chút nào…
Omega mất trọng lượng một giây rồi lại nặng nề rơi vào lồng ngực Alpha, mất trọng lượng một giây rồi lại nặng nề rơi vào lồng ngực Alpha, Lương Vọng Hữu bên ngoài không ngừng hét lớn, cứ lặp đi lặp lại lắc lư con thú nhồi bông.
“Ôn Ngôn Ôn Ngôn chú ra đi!”
Trong sự ồn ào, Ôn Ngôn như nghe thấy hơi thở của Lương Thế Kinh trở nên nặng nề.
“Sao không mở được vậy!” Lương Vọng Hữu ở bên ngoài cố gắng kéo khóa kéo, “Ôn Ngôn chú đừng có chơi ăn gian!” Vài giây im lặng như chết, cậu bé lại giả vờ hét lớn, “Ôn Ngôn chá tìm thấy rồi, chú không được ở trong đó đẩy khóa kéo.”
Rõ ràng là Alpha đẩy, nhưng tội lại đổ lên đầu Omega…
“Ra đi ra đi, Ôn Ngôn chú mau ra đi.” Lương Vọng Hữu tiếp tục lắc con thú nhồi bông.
Trời đất chứng giám, Ôn Ngôn bây giờ thực sự rất hối hận đã ra búa, sớm biết đã không chơi ăn gian. Bây giờ phải làm sao? Nếu mở khóa kéo, Lương Vọng Hữu chắc chắn sẽ phát hiện ra tình hình của hai người, trước mặt con cái mất mặt như thế này thật là… Ôn Ngôn càng nghĩ càng tức, dùng khuỷu tay huých huých Lương Thế Kinh sau lưng.
“Đợi thêm một phút nữa.” Môi Lương Thế Kinh một lần nữa chạm vào tai cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Ôn Ngôn tức giận đấm vào chân anh thêm cái nữa, nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ của Lương Thế Kinh. Nếu không nhớ nhầm, cậu đã rất rất rất lâu không thấy Alpha cười, cậu im lặng…
Quả nhiên qua một phút, Lương Vọng Hữu từ vẻ đắc ý trở nên lo lắng, “Ôn Ngôn chú có phải bị ngạt ở trong đó không? Ôn Ngôn Ôn Ngôn?!” Cậu bé lạch cạch chạy ra ngoài hét lớn, “Ba ba ở đâu, Ôn Ngôn bị ngạt!”
Hai người đã lừa đứa trẻ tội nghiệp một vố, nhưng lần này cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài. Ôn Ngôn lập tức gạt đi bàn tay đang chặn khóa kéo của Lương Thế Kinh, giả vờ nói với giọng tức giận, “Anh đợi một lát hẵng ra.”
Khóa kéo được kéo ra, ánh sáng và không khí trong lành cùng lúc tràn vào, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi cảm thấy rất mát mẻ, Ôn Ngôn kẹp chân chui ra, vừa mới duỗi chân, Lương Thế Kinh đã nắm lấy tay cậu, Ôn Ngôn trong lúc giãy giụa hoàn toàn không dám quay lại nhìn, trong tầm mắt, Lương Thế Kinh ngả người ra sau, cứ thế im lặng nhìn cậu rời đi.
Ánh mắt này, rất sâu, rất sâu.
__________________________________
【Tác giả có lời muốn nói】
Lương Vọng Hữu: [hề chúa]
Nhìn cho kỹ là đứa trẻ đang lắc con thú nhồi bông, không làm gì cả, hiểu không? Hả? Có biết chữ không?? Hả?