Dư Uy – Nhu Yếu Bảo Hộ Đích Nhân

Chương 44

Đi máy bay riêng 3 giờ rồi lại chuyển sang trực thăng 1 giờ, 4 giờ chiều họ đã đến đích.

Trực thăng từ từ hạ cánh xuống du thuyền, ánh nắng chói chang và gió biển mặn mòi ập vào mặt, đứng trên boong trước mà không thể nhìn thấy hết du thuyền, tuy không thấy nhân viên phục vụ, nhưng mọi dụng cụ đều đã được chuẩn bị sẵn.

Lương Vọng Hữu mặc quần short trắng, áo phông trắng, vèo một cái chạy đến quầy bar ngoài trời dưới chiếc ô cột, quen đường quen lối lấy ra một chiếc đĩa nhỏ từ tủ lạnh, Ôn Ngôn đi qua đó, trong đĩa đựng một loại vật tròn vo, trông giống như trái cây.

“Loại quả này chỉ có trên đảo này thôi, mỗi năm chỉ ra được một đĩa nhỏ như thế này thôi đó.” Lương Vọng Hữu nhón chân lên đút vào môi cậu, “Ôn Ngôn, chú nếm thử xem có chua không?”

Nước quả ngọt ngào đầy đặn tràn ra trong miệng, Ôn Ngôn gật đầu, “Ngọt lắm.”

“Vậy thôi, để hết cho ba ăn nhé.” Lương Vọng Hữu hơi thất vọng nửa giây, sau đó vui vẻ kéo cậu đi tham quan cấu trúc của du thuyền, hai người nói đi là đi, hoàn toàn phớt lờ Alpha đang đứng sau lưng…

Du thuyền được chia làm ba tầng trên dưới, tầng dưới là nhà bếp và phòng chứa đồ, tầng giữa là tầng họ đang ở, chủ yếu dùng để giải trí, có phòng chơi game điện tử, phòng chơi bài… Tầng trên cùng là khu vực nghỉ ngơi, là nơi nghỉ ngơi của chủ nhân. Không gian rất lớn, trang trí sang trọng, Ôn Ngôn được Lương Vọng Hữu dắt đi, nghe cậu bé luyên thuyên suốt đường, nghe cậu bé nói chiếc du thuyền hai tầng thẳng đứng này là quà sinh nhật 4 tuổi của Lương Thế Kinh tặng cho cậu bé, chỉ cần có thời gian, mùa hè hai năm nay đều đưa cậu bé đến đây chơi vài ngày.

Hai người đi thang máy lên tầng ba, Lương Vọng Hữu mở cửa dắt cậu vào, đi đến bên chiếc giường lớn màu trắng, sau đó buông tay cậu ra, chỉnh lại bộ quần áo không hề có nếp nhăn của mình, ngượng ngùng nói, “Ôn Ngôn, tuy cháu tự mặc quần áo được rồi, nhưng lần này chú có thể thay cho cháu không.”

Lúc đến họ đã bàn bạc lát nữa sẽ xuống biển bơi.

Ôn Ngôn nửa ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cái bụng nhỏ phồng lên của cậu bé, trêu chọc, “Bảo bảo, tại sao lại muốn chú thay cho cháu?”

Lương Vọng Hữu bĩu môi cao ngất, “Vì Cận Thuật nói mẹ cậu ấy ngày nào cũng thay quần áo cho cậu ấy.”

Ôn Ngôn nhẹ nhàng xoa mặt cậu bé, kế đến bắt đầu cởi giày cho cậu bé, Lương Vọng Hữu vịn vào vai cậu cười không ngớt, sợ cậu bé ngã, Ôn Ngôn ôm cậu bé lên giường, Lương Vọng Hữu nằm thẳng, hai chân không ngừng cử động, cậu bé thực sự rất vui, Ôn Ngôn cũng rất vui, còn không quên làm trò xấu, cù lòng bàn chân cậu bé.

Lúc cởi đến chiếc q**n l*t nhỏ, Ôn Ngôn hỏi, “Biết cách tự vệ sinh không?”

   

“Ba đã dạy rồi.” Lương Vọng Hữu dang rộng hai chân, không chút ngượng ngùng nói, “Trước tiên là làm ướt, xoa xoa, còn phải lật ra nữa.”

“Vậy thì tốt.” Ôn Ngôn nhắc nhở, “Dù là tình huống gì cũng không được để người khác tùy tiện sờ vào cháu nhé, biết không?”

“Không ai dám sờ cháu đâu, cháu cũng sẽ không sờ người khác, như vậy không lịch sự.” Lương Vọng Hữu nói.

Ôn Ngôn gật đầu: “Bảo vệ bản thân đồng thời cũng phải học cách tôn trọng Omega nhé.”

“Vâng! Thưa ngài!” Lương Vọng Hữu “vụt” một tiếng ngồi dậy, đọc khẩu hiệu thống nhất của quân đội Liên minh, “Bảo vệ Omega và Beta là sứ mệnh bẩm sinh của Alpha chúng ta!”

“Bảo bảo ngoan.” Ôn Ngôn xoa đầu cậu bé, “Mặc xong rồi, chúng ta đi bơi nhé.”

“Nhưng chú còn chưa thay đồ bơi.” Lương Vọng Hữu chớp mắt.

Hai người mở cửa ra, Lương Thế Kinh không biết đã đợi họ ở hành lang bên ngoài bao lâu, anh đã thay đồ bơi xong, đồ bơi của anh chỉ là một chiếc quần short đi biển đơn sắc, nửa người trên không mặc gì, cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu đen, tóc được cắt tỉa lòa xòa gọn gàng, trông như một người mẫu nam đang đi… Ôn Ngôn im lặng dời ánh mắt sang phòng của mình, cậu cũng cần thay quần áo, nhưng điều cần hơn là xé miếng dán ngăn chặn, xả hết máu tụ ra, kế đến uống rất nhiều thuốc giảm đau.

Cậu làm khá lâu, đến mức lúc xuống boong tầng hai, Lương Thế Kinh đã bôi xong kem chống nắng cho Lương Vọng Hữu. Hai cha con ngồi trên ghế dài, Lương Vọng Hữu quỳ sau lưng Lương Thế Kinh, hì hục bôi cho anh. Alpha hơi cúi đầu, cơ lưng rộng cũng hơi căng lên, ngón tay thỉnh thoảng đưa vào đĩa trái cây. Alpha nhỏ tuy miệng luôn phản bác anh, nhưng cũng rất yêu anh, tỉ mỉ bôi cho anh từng nơi trên lưng.

“Ba đừng ăn hết cái này!” Bôi được nửa chừng, Lương Vọng Hữu phát hiện quả ngọt sắp hết, hét lớn.

“Không phải là nói cho ba ăn sao?” Giọng Lương Thế Kinh lười biếng.

“Lỡ Ôn Ngôn muốn ăn nữa thì sao?” Lương Vọng Hữu cảnh cáo, “Không được ăn nữa!”

Lương Thế Kinh không lấy thêm nữa, Ôn Ngôn tiếp tục đứng sau lưng xem một lúc mới bước qua, Lương Thế Kinh ngước mắt lên nhìn cậu, “Bôi rồi?”

Lời vừa dứt, Lương Vọng Hữu đã xung phong nói, “Để con, để con!”

Lương Thế Kinh chậc một tiếng.

Ôn Ngôn ngồi xuống, Lương Vọng Hữu lập tức bỏ mặc chuyện của Lương Thế Kinh, cũng không quan tâm trên lưng Lương Thế Kinh còn một đống kem chống nắng màu trắng, chạy một mạch đến chiếc ghế dài mà Ôn Ngôn đang ngồi, bàn tay nhỏ trơn trượt sờ lên vai Ôn Ngôn, “Ôn Ngôn, lưng của chú nhỏ hơn ba rất nhiều luôn.”

   

“Nói nhảm.” Lương Thế Kinh nói.

“Ôn Ngôn chú gầy quá.” Lương Vọng Hữu nói.

Lúc Ôn Ngôn quay người lại nhìn cậu bé, ánh mắt đồng thời lướt qua Lương Thế Kinh bên trái, ánh mắt xem xét của Lương Thế Kinh vẫn luôn lướt trên lồng ngực và lưng cậu, ánh mắt ngắn ngủi đối diện một lúc sau đó liền nhanh chóng lảng đi, thực ra sự giao thoa ánh mắt như thế này trong mấy ngày nay thường xuyên xảy ra, Ôn Ngôn không do dự quay mặt đi, cười hỏi Lương Vọng Hữu, “Vậy sau này chú sẽ ăn nhiều hơn.”

“Được thôi, lát nữa bảo ba nướng cá nhỏ cho chúng ta.”

“Không nướng.” Lương Thế Kinh lạnh lùng từ chối.

Hai cha con công khai ngấm ngầm đấu đá mấy ngày, giống như những phi tần bị hoàng thượng ghẻ lạnh trong hậu cung, để tranh sủng, cả ngày đều cố gắng thể hiện trước mặt Ôn Ngôn. Lương Vọng Hữu nhiều lần muốn làm gì đó cho Ôn Ngôn, Lương Thế Kinh cứ hát ngược lại, cho đến hôm nay đến đảo, Lương Vọng Hữu cảm thấy Lương Thế Kinh lại muốn phá hoại không khí, không thể nhịn được nữa, hét lớn, “Ba đáng ghét, Ôn Ngôn mới không thích ăn đồ ba làm.” Cuối cùng bổ sung thêm một câu, “Con cũng không thích ăn.”

Khoảng thời gian vài chục giờ ngắn ngủi này đối với Lương Thế Kinh là thời gian nghỉ ngơi hiếm có, Ôn Ngôn véo véo bàn chân của Lương Vọng Hữu, “Đừng nói chuyện như vậy, chúng ta nói chuyện từ từ, biết không? Nhỏ tiếng một chút, đừng tức giận.”

Lương Vọng Hữu ngoan ngoãn đồng ý, thấy Lương Thế Kinh cầm lấy vài quả cuối cùng trong đĩa nhỏ ném vào miệng, vốn định ngăn cản nhưng sợ Ôn Ngôn sẽ giận mình, thế là dũng cảm tự mình hờn dỗi. Nhưng Lương Thế Kinh thế mà còn nhướng mày khiêu khích cậu bé, Lương Vọng Hữu khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt như thể anh xong đời… Ôn Ngôn thu hết những hành động nhỏ của hai người vào mắt, lén lút quay mặt đi, cười rất nhẹ, khóe miệng còn chưa kịp thu về, đã nghe thấy Lương Thế Kinh không biết đang nói với ai, “Bữa tối ăn đồ bổ dưỡng.”

Ý là cá nướng không bổ dưỡng, chỉ có thể ăn vặt.

Ôn Ngôn xoa xoa đầu gối, giả vờ không nghe thấy.

Bôi xong kem chống nắng, tính khí của Lương Vọng Hữu đến nhanh đi cũng nhanh, không lâu sau cậu bé lại tội nghiệp đi kéo tay Lương Thế Kinh, Lương Thế Kinh lạnh lùng hất ra, Lương Vọng Hữu liền mặt dày ôm chân anh…

“Ba ơi~ ba ơi~ chơi cái đó đi mà~”

Lương Thế Kinh không để ý, đùi treo Lương Vọng Hữu đi đi lại lại trên boong.

Tuy Ôn Ngôn không biết Lương Vọng Hữu đang quấn lấy Lương Thế Kinh muốn làm gì, nhưng cậu rất ngưỡng mộ, Lương Vọng Hữu chưa bao giờ nổi giận với cậu, cũng không mặt dày, đôi khi thật sự bị những suy nghĩ kỳ lạ này của mình làm cho kinh ngạc, sự chiếm hữu hẹp hòi này…

   

“Cầu xin đó, ba là tốt nhất.” Lương Vọng Hữu bán manh làm nũng nói.

Chắc là bị quấn phiền, Lương Thế Kinh trực tiếp hất cậu bé xuống, ôm cậu bé lên, đi đến mép boong, ném ra ngoài… Phải biết là tầng giữa cách mặt biển đến ba bốn mét, Ôn Ngôn lao đến lan can nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt biển xanh biếc bọt trắng tung tóe, nổi lên một cái mông trắng nõn… cậu tưởng Lương Vọng Hữu bị đập đến ngất, không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống, Lương Thế Kinh nắm lấy tay cậu, chỉ xuống dưới.

Hóa ra Lương Vọng Hữu không hề bị đập đến ngất, mà là lúc rơi xuống biển, lực tác động quá lớn đã làm tuột chiếc q**n l*t nhỏ của cậu bé, chắc là cảm thấy mất mặt, cậu bé chìm trong nước, kéo mãi không lên được, mặc xong, hai chân nhỏ đạp một cái liền nổi lên, ngửa mặt lên cười nói, “Lại lần nữa!”

…………

Ôn Ngôn im lặng nuốt xuống câu nói “anh điên rồi” vào họng, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Alpha một cái.

“Cậu cũng muốn ôm?” Alpha không biểu cảm nhìn cậu.

…………

Ôn Ngôn im lặng đi theo cầu thang xuống tầng một, cởi bỏ chiếc khăn tắm khoác trên người, trước tiên là duỗi người dưới ánh nắng, da trắng nõn dưới ánh vàng chiếu vào gần như trong suốt, chân thon thẳng, eo trắng dẻo cúi xuống, làm một động tác kéo giãn rất đẹp, sau đó như một con cá linh hoạt lao xuống mặt biển. Nước biển ấm áp bao bọc toàn thân, phía sau có rất nhiều bong bóng khí nổi lên, Ôn Ngôn quay đầu nhìn, Lương Thế Kinh chắc là đã trực tiếp nhảy xuống từ tầng giữa, ở ngay phía sau cậu.

Dù biển lặng sóng nhưng một đứa trẻ 6 tuổi một mình ở phía bên kia du thuyền rất nguy hiểm, không đi tìm con mà đi theo mình làm gì? Ôn Ngôn đổi hướng đi tìm Lương Vọng Hữu, nào ngờ thể chất của Alpha cấp S vượt xa người thường, rất nhanh đã bơi đến bên cạnh cậu, véo bắp chân của cậu một cái.

Ôn Ngôn không hiểu tại sao.

Tay của Lương Thế Kinh rất ngứa, thích chơi tóc cậu, kéo áo cậu, vỗ trán cậu, bây giờ lại véo chân cậu… cậu bơi theo, trong làn nước trong vắt, từ xa thấy Lương Vọng Hữu một mình chơi rất vui, cậu bé cầm san hô đi sờ những con hải quỳ đang duỗi người, không khí trong phổi sắp hết, Ôn Ngôn nổi lên, hít một hơi thật sâu, lúc lặn xuống biển lại, Lương Thế Kinh đã chìm xuống dưới đáy cát trắng phía dưới Lương Vọng Hữu. Mọi người hình như đều có việc mình thích làm, Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc, quay lại vị trí vừa mới xuống nước, vừa nãy cậu thấy trong đám san hô có một con sao biển quý hiếm rất đẹp, có thể nhặt lên cho Lương Vọng Hữu xem.

Ánh sáng lấp lánh trên đỉnh đầu, bên cạnh là biển kính sạch đến mức không thể sạch hơn, nhìn ra xa, màu của biển dần dần chuyển sang màu xanh đậm, rất đẹp, rất đẹp. Ôn Ngôn chui vào đám san hô, trước tiên là trêu chọc cá hề một lúc, thổi ra bong bóng đi nhặt sao biển trong khe hở, vừa cúi xuống, bắp chân đột nhiên bị cái gì đó chạm vào, cậu kinh ngạc quay đầu lại, Lương Thế Kinh đang cau mày nhìn cậu từ phía sau. Ôn Ngôn bình tĩnh quay người, tiếp tục với lấy sao biển.

   

Cơ thể cậu ngửa ra, hai chân dài thỉnh thoảng cử động vài cái, sau đó vai bị giữ lấy, Alpha kéo cậu ra, kéo hai tay cậu, nhẹ nhàng nâng lên đưa ra khỏi mặt biển. Cảm giác không khí trong lành một lần nữa chui vào phổi rất tốt, Ôn Ngôn biết mình quả thực không thể nín thở lâu, đợi vài giây lại lặn xuống, Lương Thế Kinh đã cầm sao biển nổi lên.

Hai người một trên một dưới gặp nhau trong biển, Lương Thế Kinh đưa tay ra, Ôn Ngôn tưởng anh định đưa sao biển, không ngờ Lương Thế Kinh chỉ rất ác ý véo ngón chân cậu… Ôn Ngôn mượn sức dẫm lên vai anh, bơi về hướng ngược lại, cậu không muốn ở cùng Lương Thế Kinh, cậu muốn đi tìm Lương Vọng Hữu. Lần này Lương Thế Kinh chỉ im lặng bơi theo sau cậu, không làm gì cả, kết quả là đợi đến khi hai người bơi qua, trong đám san hô đâu còn bóng dáng của Lương Vọng Hữu.

Ôn Ngôn lập tức lo lắng, nhanh chóng bơi về phía chân vịt sau du thuyền, tuy động cơ không khởi động nhưng không chắc Lương Vọng Hữu không tò mò về những thứ lớn như lưỡi dao này. Lương Thế Kinh có cùng suy nghĩ với cậu, hơn nữa còn bơi nhanh hơn cậu, bơi đến chỗ chân vịt, lắc đầu. Hai người ăn ý trao đổi ánh mắt, chia nhau đi tìm, chỉ là tìm một vòng vẫn không thấy.

Rào— hai người ngoi lên khỏi mặt nước.

Alpha kéo ôm Omega lên boong, hai người đều không kịp nghỉ ngơi, lập tức theo cầu thang chạy lên trên, vừa chạy vừa hét, tầng một tìm hết cũng không thấy Lương Vọng Hữu trả lời.

“Anh cứ theo tôi làm gì?!” Ôn Ngôn tức giận buột miệng, ban nãy Lương Thế Kinh rõ ràng ở gần Lương Vọng Hữu, cậu mới yên tâm rời đi, nhưng Lương Thế Kinh cứ đến tìm cậu, chớp mắt đã không thấy con đâu!

“Tôi tìm tầng trên, cậu tìm tầng giữa.” Lương Thế Kinh trả lời khá thiếu tự tin.

Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, Ôn Ngôn quay đầu chạy đi. Phòng chơi bài không có ai, phòng chơi game điện tử không có ai, quầy bar không có ai, phòng vệ sinh không có ai, cả boong trước và sau đều không thấy bóng dáng của Lương Vọng Hữu, lúc này một tiếng bước chân dồn dập từ trên đầu truyền xuống, cậu ra ngoài nhìn, không phải là Lương Vọng Hữu, là Lương Thế Kinh.

Lương Vọng Hữu thế mà bị mất tích ngay trước mắt.

“Trước khi đến, vùng biển này đã được kiểm tra, không có cá có tính tấn công, báo cáo hải dương cũng cho thấy không có dòng chảy ngầm.” Lương Thế Kinh an ủi, “Không cần lo lắng, nó chắc là đang trên tàu, hoặc đã bơi đến nơi khác, cậu đợi trên du thuyền, tôi xuống tìm lại.” Nói xong anh quay người đi, Ôn Ngôn vội vàng đuổi theo hỏi, “Nó bơi giỏi không?”

“Rất giỏi.”

“Nín thở được bao lâu?”

“Lâu nhất là 45 giây.”

   

Ôn Ngôn ép mình phải bình tĩnh, “Nếu hai phút không tìm thấy, chúng ta cần phải gọi đội cứu hộ ngay lập tức, họ bao lâu mới đến được?”

Lương Thế Kinh: “Gọi rồi, 10 phút.”

Bịch— Alpha chìm xuống biển.

Ôn Ngôn tiếp tục tìm trên du thuyền, từng phòng một tìm xuống, lòng cũng theo đó mà lạnh đi từng chút, tiếng bước chân lần này truyền đến cùng lúc Lương Thế Kinh lớn tiếng nói là tôi, Ôn Ngôn cảm thấy mình sắp chết mất, khoảnh khắc ấy, trái tim đau hơn cả tuyến thể. Đúng lúc này, bức tường kim loại phía sau đột nhiên mở ra, hơi lạnh nhanh chóng tràn ra, cùng lúc đó Lương Vọng Hữu bưng một hộp kem ra, má và người cậu bé đều dính chocolate, đưa hộp kem về phía trước, “Hai người có ăn không?”

Ôn Ngôn run rẩy, thở phào một hơi thật dài, còn Lương Thế Kinh thì vỗ mạnh vào gáy cậu bé, xem ra rất muốn xử lý cậu bé, nhưng đến miệng chỉ nghiến răng trách mắng, “Ơn như lặn.” Giọng điệu hung dữ nhưng vẫn lộ ra sự nhẹ nhõm.

“Làm gì vậy.” Lương Vọng Hữu bị vỗ một cái, cả mặt vùi vào trong kem chocolate.

Hóa ra bức tường này là một cái tủ lạnh bước vào, vì quá kín đáo cộng thêm Omega và Alpha không phải là người vào bếp, hai người họ hoàn toàn không biết có thứ này.

“Gọi con lâu như vậy không biết trả lời à?” Lương Thế Kinh lạnh lùng mắng.

“Hai người gọi con? Gọi con làm gì?” Lương Vọng Hữu không hiểu, tủ lạnh bước vào cực kỳ kín đáo đồng thời cũng rất cách âm, không nghe thấy là chuyện bình thường.

Lương Thế Kinh trầm mặt.

“Con còn chưa trách hai người bỏ mặc con một mình chơi đâu!” Lương Vọng Hữu nhỏ giọng lẩm bẩm, nói xong liền đưa đầu lưỡi ra l**m nước sốt chocolate trên mũi, Ôn Ngôn thấy dáng vẻ ngộ nghĩnh đó cuối cùng cũng cảm thấy đã trở về với thực tại, dựa vào tường không ngừng thở hổn hển, lúc này phía trời vang lên tiếng động cơ trực thăng quân sự ầm ĩ, Lương Vọng Hữu lại tò mò hỏi, “Ba, sao quân đội lại đến?”

“Bắn chết con.” Lương Thế Kinh bấm vào vòng tay đi ra ngoài, lạnh lùng ném lại câu này.

“Hứ, nếu ba dám dùng súng bắn con thì Ôn Ngôn sẽ đánh chết ba.” Lương Vọng Hữu chạy đến trước mặt Ôn Ngôn, lúc này đã biết lạnh, chỉ mặc một chiếc quần bơi, cậu bé ôm Ôn Ngôn run rẩy, cho nên lúc Lương Thế Kinh trở về thấy chính là Alpha nhỏ toàn thân dính chocolate ngồi trên đùi Omega, làm cho Omega cũng bị bẩn, còn đút kem cho Omega.

“Đứng dậy, đi tắm.” Lương Thế Kinh lạnh lùng ra lệnh.

Ba người đến khu vực tắm ngoài trời trên boong, Lương Vọng Hữu còn treo trên người Ôn Ngôn, Lương Thế Kinh đẩy hai người xuống dưới vòi hoa sen, nhắm vào Lương Vọng Hữu xả nước lung tung, Lương Vọng Hữu treo trên cánh tay Ôn Ngôn, khuôn mặt như mèo lấm lem, l**m môi hỏi, “Ôn Ngôn, kem ngon không?” Nói xong liên tục hắt xì vài cái.

   

Ôn Ngôn nghĩ, cậu bé chắc là từ biển lên đã chạy thẳng đến tủ lạnh bước vào, đương nhiên khả năng lớn hơn là vừa lên tàu đã muốn vào tủ lạnh, trốn trong đó ăn kem lâu như vậy, không bị cảm mới lạ.

Cho nên Lương Thế Kinh đã xả nước cho Lương Vọng Hữu rất lâu, kế đến cũng không cho cậu bé mặc quần áo, cứ để cậu bé trần như nhộng đi phơi nắng, Lương Vọng Hữu không chịu, Ôn Ngôn lại bảo cậu bé phải làm như vậy, Lương Vọng Hữu rất sợ cậu, lập tức đồng ý.

Đợi đứa trẻ đi, nước nóng chuyển sang người Ôn Ngôn.

“Để tôi tự làm.” Ôn Ngôn đưa tay ra định lấy vòi hoa sen.

Lương Thế Kinh chắc là bị điếc, ôm vai cậu tự mình lau ngực dính chocolate của cậu, sau đó đến eo cậu, còn ngồi xổm xuống cẩn thận lau bắp chân và mu bàn chân cậu. Cụp mắt, Ôn Ngôn im lặng nhìn tư thế quỳ của Lương Thế Kinh và đỉnh đầu, bỗng nhiên lại buồn…

Khi mặt trời lặn khổng lồ chìm xuống mặt biển, họ trở về bờ, người giúp việc bưng khăn nóng đợi ở cầu tàu, một đoàn ba người lau tay, bước qua bãi cát trắng ấm áp đi về phía ngôi nhà nghỉ mát. Đây là một biệt thự kết cấu gỗ rất tinh xảo, mái tam giác nghiêng, cửa sổ sát đất diện tích lớn, những cây dừa rủ xuống mái hiên.

Bữa tối toàn là hải sản tươi sống, không thấy đầu bếp, nhưng dụng cụ ăn uống đã được chuẩn bị sẵn.

Hải sản đặc biệt tươi ngọt, Lương Vọng Hữu rất thích ăn, Ôn Ngôn cũng rất thích ăn, Ôn Ngôn bóc cho cậu bé rất nhiều tôm, vừa quay đi, trong bát mình đã có thêm một con… Lương Thế Kinh không biểu cảm ngồi đối diện, cúi đầu tiếp tục bóc, rất nhanh đã cho cậu một nửa bát, Ôn Ngôn không ăn, gắp hết tôm ra cho vào miệng Lương Vọng Hữu.

Sau đó Lương Thế Kinh không bóc nữa, không khí trên bàn ăn vừa kỳ lạ vừa bình tĩnh…

Ăn xong bữa tối, Ôn Ngôn đi cùng Lương Vọng Hữu chơi game điện tử, bên ngoài sóng biển dập dềnh, trong phòng nhân vật game chiến đấu quyết liệt, hai tay cầm bấm lách cách. Không lâu sau, Lương Thế Kinh lại đến, anh đã thay một chiếc áo phông trắng thoải mái, trang phục gia đình khiến họ trông càng giống một gia đình hơn.

“Uống cái này đi.” Lương Thế Kinh ném một túi thuốc lên bàn, ngồi xuống ghế sofa đơn.

Ôn Ngôn thấy là thuốc cảm, thế là nói với Lương Vọng Hữu, “Tiểu Hữu, uống thuốc xong chúng ta chơi tiếp.”

“Không chịu.” Lương Vọng Hữu nhìn chằm chằm vào màn hình đang trong trận chiến ác liệt.

“Game có thể tạm dừng, uống xong chúng ta chơi sau được không.” Ôn Ngôn khẽ dỗ.

Lương Vọng Hữu hoàn toàn chìm đắm trong game không trả lời, Ôn Ngôn định tiếp tục dỗ, bên tai truyền đến một tiếng lên đạn, quay mặt qua nhìn, Lương Thế Kinh lạnh lùng đặt súng lên bàn, Lương Vọng Hữu lập tức ném tay cầm, lao về phía Lương Thế Kinh, nịnh nọt áp sát vào chân anh, “Ba, cho con chơi một lát được không? Một lát thôi.”

   

“Uống thuốc.” Lương Thế Kinh nói một cách nhẹ nhàng.

Trái tim Ôn Ngôn đập thình thịch… cậu còn tưởng Lương Vọng Hữu không chịu uống thuốc, Lương Thế Kinh sẽ cho cậu bé một phát súng…

Đúng là một cách dỗ trẻ con uống thuốc rất “cao minh”…

Nhưng cao minh hay không thì không chắc, nhưng rất hiệu quả, Lương Vọng Hữu không nói hai lời, xé gói thuốc ra, nhét một viên vào miệng, nuốt chửng, sau đó lại áp sát vào chân Lương Thế Kinh làm ra vẻ ngoan ngoãn.

Tiếc là, Lương Thế Kinh cười lạnh một tiếng, cầm súng đi mất…

Lương Vọng Hữu đuổi theo, không lâu sau đã ủ rũ trở về.

Ôn Ngôn bật cười, Lương Vọng Hữu chắc chắn đã bị mắng, thật không biết tính cách này của cậu bé giống ai, vừa bừa bãi vừa hay hờn dỗi, nhưng chưa đầy ba giây đã tự mình ổn lại, ví dụ như bây giờ, không quan tâm cầm lấy tay cầm, “Ôn Ngôn, chúng ta chơi cả đêm nhé?”

Đương nhiên là không thể chơi cả đêm, cậu bé thậm chí còn không trụ được nửa giờ đã ngả vào người Ôn Ngôn ngủ thiếp đi, bình thường ở Vịnh Sồi đều ngủ lúc 8 giờ hơn, bây giờ đã gần 10 giờ, không buồn ngủ mới lạ. Ôn Ngôn ôm cậu bé về phòng, lau tay lau mặt cho cậu bé, sau đó về phòng của mình.

Hôm nay vì đã uống rất nhiều thuốc giảm đau nên chỉ có thể cảm nhận được tuyến thể hơi đau một chút, nhưng vừa tháo miếng dán ngăn chặn ra, máu đã tranh nhau chảy xuống, quay người lại nhìn vào gương, bên trong hiện ra một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Lưng trắng nõn gầy gò như có vài con rắn nhỏ màu đỏ tươi đang uốn lượn xuống, da phía trên tuyến thể bị căng đến mức trong suốt, lau thế nào máu cũng không cầm được. Ôn Ngôn đành phải ấn mạnh hơn mười phút, dù đã mất đi khứu giác, không ngửi thấy mùi gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được trong máu tuyến thể không có một chút pheromone nào.

Tuyến thể của cậu đã hoàn toàn hỏng… nhưng không sao, sớm đã nên như vậy…

Đêm dần khuya, ánh trăng lướt qua bóng cây.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê sau khi ngủ không lâu, cậu mơ hồ nghe thấy một tiếng khóc yếu ớt…

______________________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Sự yên tĩnh cuối cùng trước cơn bão

Bình Luận (0)
Comment