Dư Uy – Nhu Yếu Bảo Hộ Đích Nhân

Chương 47

Sáng sớm âm u, một chiếc lá rụng xoay tròn bay vào cửa sổ xe màu đen.

Alpha từ từ mở mắt, ghế bên phải trống trơn, chỉ còn lại một đôi giày được xếp ngay ngắn, anh cứng người một lúc lâu mới cúi người xuống sờ vào bên trong đôi giày, sờ thấy một mảng lạnh lẽo.

Omega đã đi rồi, đã đi rất lâu rất lâu rồi…

Mở cửa xuống xe, Alpha dường như còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, trước tiên là đứng bên cạnh xe một lát, kế đến đi vòng ra sau xe, mở cốp xe cũng trống trơn.

Đây thực ra là một cách vừa rất ngu ngốc cũng vừa rất thông minh, thử hỏi ai dám kiểm tra xe của Thủ tịch?

Cho nên 5 năm trước Omega đã dùng cách này để trốn thoát, nhưng bây giờ cậu đã tìm ra cách tiện lợi hơn, lần này Alpha vẫn thất thủ…

Có tiếng bước chân đến gần, Alpha quay đầu lại.

Trình Trác bị sắc mặt của Lương Thế Kinh làm cho bất chợt dừng bước, cùng lúc đó anh nhanh chóng cúi đầu, nhưng anh chỉ do dự có vài giây, đột nhiên ngộ ra điều gì đó, lao về phía hàng ghế sau của xe.

“Ngài Ôn không có ở đây sao?!”

Vị Thư ký trưởng này đối mặt với xung đột quốc tế cận kề cũng không hề đổi sắc, trong các cuộc họp báo của Liên minh 8 nước ăn nói rất chừng mực, hôm nay anh lại thay đổi thái độ kinh ngạc đến thất thanh.

“Ngài Ôn tối qua vẫn còn ở đây mà!”

“Tôi biết.” Lương Thế Kinh bình tĩnh nói, sau đó làm một động tác rất trẻ con, anh đá bay một viên sỏi rất nhỏ bên đường.

Người ta chỉ làm như vậy khi buồn chán. Động tác máy móc như vậy cho thấy anh đang chìm đắm trong một loại cảm xúc nào đó. Tư duy hoặc là cực kỳ tập trung, hoặc là cực kỳ phân tán.

Trình Trác đoán là cả hai, rất nhanh anh lại cảm thấy suy nghĩ của mình đã sai, vì anh thấy ngón tay của Lương Thế Kinh đang run rẩy… tối qua ở đây đã xảy ra chuyện gì anh không thể biết, anh không có tư cách để hỏi cũng không dám hỏi, chỉ có thể im lặng đứng đợi bên cạnh.

Một lúc lâu sau, Alpha ra lệnh, “Đưa Lương Vọng Hữu đến đây.”

   

Trình Trác im lặng không động đậy.

Anh bắt đầu làm việc dưới trướng Lương Thế Kinh 10 năm trước, lúc đó anh mới ngoài 20, tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu quốc tế, lúc đó quyết tâm vào giới chính trị Liên minh. Anh cũng đã làm được, dựa vào chút thể diện của gia đình ở thủ đô nên được giới thiệu vào một bộ phận nhỏ ở thủ đô làm nhân viên văn phòng. Nhưng sức lực của một người là có hạn, nếu trước 30 tuổi còn chưa vào được bộ phận trực thuộc của Phủ Thủ tịch, thì cả đời này của anh cũng chỉ có vậy thôi. Cho nên Trình Trác đã phát huy hết ưu điểm của mình, vì có khả năng nhớ như in, 2 năm sau được lãnh đạo giao phó trọng trách, đưa anh tham gia một bữa tiệc kín đáo.

Tối hôm đó, sảnh tiệc vô cùng yên tĩnh, với tư cách là nhân viên không chính thức, anh không có tư cách để bước vào trung tâm quyền lực, chỉ có thể đi vòng quanh bên ngoài. Anh tưởng vị Beta phong độ kia chính là chủ nhân của bữa tiệc tối nay, cho đến sau này anh thấy Beta này ra lệnh cho người giúp việc mang đồ ăn lên, mới hiểu ra hóa ra chủ nhân từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.

Nhờ trí nhớ siêu phàm, anh được bí mật mời đến một phòng đọc sách, gặp một Alpha cấp S trẻ tuổi có khí chất lạnh lùng, Alpha không nói một lời, làm việc sau bàn làm việc. Trình Trác hiểu, cơ hội ngàn năm có một cuối cùng cũng đã đến. Thế là chủ động tiến lên giúp sắp xếp tài liệu, nhưng cũng vì sự bất cẩn đặc trưng của tuổi trẻ, lúc xếp chồng tài liệu đã không cẩn thận làm lộn xộn một tấm ảnh.

Tấm ảnh chụp khá mờ, là một Omega đang đứng dưới gốc cây nhìn ra xa.

Chỉ từ bóng lưng nghiêm trang không khó để tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của Omega, cho nên sau khi nhặt tấm ảnh từ dưới đất lên, anh đã không tự chủ được mà ngắm nhìn rất lâu. Đột nhiên ngẩng đầu lên, Alpha cấp S đang nhìn anh với ánh mắt vô cùng sắc bén. Trình Trác nhận ra mình đã thất thố, lập tức nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi không tồn tại trên tấm ảnh, ddù mồ hôi lạnh đã chảy đầy lưng, anh vẫn có thể không tự ti cũng không kiêu ngạo hỏi, “Xin hỏi tấm ảnh này là chụp hôm nay sao?”

Alpha mặt không biểu cảm, ra hiệu cho anh tiếp tục nói.

“Hôm nay thủ đô có mưa rào, Omega này dường như không mang theo ô.”

Góc ảnh có một đám mây đen nhỏ bằng hạt vừng, còn Omega thì hai tay không đứng dưới đám mây.

Alpha cấp S trước tiên là bảo anh không để lại dấu vết mà đặt chiếc ô vào tay Omega, kế tiếp hỏi anh tên gì…

Sau đó, Trình Trác bắt đầu làm việc bên cạnh Lương Thế Kinh, mất 5 năm để có được một chút tin tưởng của Lương Thế Kinh, công việc hàng ngày của anh là sử dụng trí nhớ siêu phàm của mình để theo dõi, truy tìm sinh hoạt hàng ngày của Omega, sau đó truyền đạt lại bằng lời. Ban đầu anh không biết thân phận thật sự của Omega, đến khi Liên minh đổi nhiệm kỳ anh mới hiểu ra, anh tưởng Lương Thế Kinh nắm bắt động thái của Ôn Ngôn là để trả thù luôn, không ngờ đêm mưa đó anh nhận được lệnh của Lương Thế Kinh, bảo anh đợi một người ở cửa lớn.

   

— Rất nhiều chuyện không thể giấu được.

Sự yêu thương, quan tâm, áy náy, thở dài của Alpha đối với Omega, 5 năm trước đã được chứng minh rõ ràng, cho đến khi Omega đột nhiên bỏ đi, Alpha rất bình tĩnh nói, đi đưa Lương Vọng Hữu đến, tiếc là lần đó Lương Vọng Hữu còn là một đứa trẻ sơ sinh, không có tác dụng gì, Omega vẫn bỏ đi, có lẽ nói Alpha từ đầu đến cuối không tìm thấy cậu, cho nên Trình Trác hy vọng lần này Lương Vọng Hữu cũng không có tác dụng gì.

Như vậy Alpha và Omega sẽ hoàn toàn xong…

Bây giờ Lương Thế Kinh cứ thế im lặng ngồi ở hàng ghế sau, anh đang tức giận, Trình Trác rất rõ ràng vấn đề nghiêm trọng này. Có lẽ hai chữ “tức giận” mức độ vẫn còn chưa đủ, Lương Thế Kinh đang ở trong một trạng thái tức giận dưới sự bình tĩnh cực độ. Lần này tọa độ của Omega vẫn còn, lần này chuyện dường như đã đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát, cho nên Trình Trác lần đầu tiên vượt quyền lên tiếng khuyên nhủ.

Lương Thế Kinh từ đầu đến cuối nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.

Chiếc xe hơi màu đen lao nhanh về phía bắc, xuyên qua những dãy núi khô cằn kéo dài không dứt, cứ thế không ngừng không nghỉ.

Đây là ngày thứ hai Ôn Ngôn đi về phía bắc, từ tối hôm qua đến giờ cậu cũng không dám nghỉ ngơi, mệt quá thì nghe nhạc. Tính đến hiện tại, cậu đã đi qua ba điểm tiếp tế, đổi ba chiếc xe khác nhau, đại não tê liệt đến mức không thể suy nghĩ nên rẽ về hướng nào, nhưng hai tay đã hơi hơi xoay vô lăng, cách trạm xăng còn ba cây số, cậu giảm tốc độ, từ từ lái vào làn đường chậm bên phải.

Vài phút sau, cậu đến trạm xăng tự phục vụ hẻo lánh này.

Cỏ dại mọc lún phún trong kẽ xi măng, những chiếc lá khô lộn xộn che đi những vũng nước đọng, vòi bơm xăng đã gỉ sét, nhưng may mà trạm xăng này vẫn còn hoạt động. Cửa hàng tiện lợi cũ kỹ ở xa xa sáng lên một ngọn đèn yếu ớt, nhân viên chống đầu ngủ gật sau quầy, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi đến, anh ta bị đánh thức. Anh ta thấy trước mặt có một Omega đeo khẩu trang đang đứng, nói cậu xinh đẹp là vì đôi mắt của cậu, chứ không phải vì khuôn mặt tái nhợt của cậu. Tuy cậu ăn mặc bình thường nhưng vẫn không thể che đi khí chất trong trẻo sạch sẽ đó, nhưng cậu quá hốc hác, nếu đến vào ban đêm rất giống một bóng ma đang tìm đường về…

“Có thuốc lá không?” Omega khẽ nói.

Không ngờ còn có thói quen hút thuốc, nhân viên sững người một lúc, “Muốn loại bao nhiêu tiền?”

“Loại nào có thể tỉnh táo?”

“Cái này.” Nhân viên lấy ra loại thuốc lá rẻ tiền bán chạy nhất trong tủ, vì rẻ nên hàm lượng nhựa thuốc cao, khói mang theo một lượng lớn nicotine xộc vào phổi quả thực như lửa đốt, bình thường những người đi đường này đều là những tài xế xe tải tiết kiệm chi phí, họ rất thích loại thuốc lá kém chất lượng này.

   

“Cảm ơn.” Omega lấy ra tờ tiền mệnh giá lớn nhất, đặt lên quầy xong quay người đi.

“Này.” Nhân viên vội vàng gọi.

Omega đứng dưới mái hiên tiêu điều trong gió thu, nhân viên gọi cậu thêm hai tiếng, Omega không vội quay người, dường như đang cân nhắc có nên quay lại hay không, nhưng cuối cùng cậu vẫn quay lại, rất lễ phép nói, “Không cần trả lại tiền.”

“Cái đó…” Ánh mắt nhân viên lảng tránh, thực ra anh ta gọi Omega không phải là để trả lại tiền, anh ta chỉ muốn nói cậu có muốn bật lửa không, để tránh ngượng ngùng, anh ta nhanh chóng nói ra câu này. Omega sững người một lúc, tự mình lẩm bẩm, ờ ha, còn phải mua một cái bật lửa, thế là Omega một lần nữa lấy ra tờ tiền mệnh giá lớn nhất.

Quay về xe, Ôn Ngôn nghiên cứu một lúc lâu mới bóc được lớp giấy bóng kính bên ngoài hộp, kế đến rất lúng túng, cứng nhắc châm thuốc, rõ ràng chỉ hút một hơi nhỏ mà trong miệng như có một đám sương mù cuộn tròn, nuốt cũng không được, trong lúc đó bị sặc đến ch** n**c mắt. Lần này thì không còn buồn ngủ nữa, cậu ném điếu thuốc đi, tiếp tục lên đường.

Lại lái xe vài giờ nữa, cách đích đến biên giới còn hơn 800 cây số, cần phải lái thêm 7, 8 giờ nữa mới đến.

Trong núi chắc lại đến mùa tuyết, không biết đỉnh núi hùng vĩ đó có còn vương vấn khói trắng quanh năm không tan không, bây giờ vào núi chắc sẽ rất khó đi, cậu có lẽ sẽ chết trong tuyết.

Nhưng Ôn Ngôn không muốn chết như vậy…

Cậu đã từng xem phim tài liệu nói rằng, khi cơ thể người ở trong trạng thái nhiệt độ thấp trong một thời gian dài, da sẽ từ từ đông cứng, các mạch máu ngoại vi bắt đầu co rút, máu sẽ tập trung vào trong cơ thể để bảo vệ các cơ quan nội tạng, sau đó các mạch máu đã co rút sẽ bị ép buộc mở ra, máu sẽ một lần nữa đổ dồn về da, gây ra ảo giác nóng. Cho nên những người chết cóng sẽ c** q**n áo ra, sau đó tuyết tan đi, da người sẽ bong tróc lốm đốm, nếu là ở trong núi đó, cậu không đợi được cơ thể hoàn toàn phân hủy, tuyết lớn sẽ lại đến.

Omega từ nhỏ đã được khen ngợi về ngoại hình, cậu chưa bao giờ xấu xí. Nếu đợi đến khi Lương Vọng Hữu lớn lên, biết được mọi chuyện, nếu cậu bé có thể tìm đến đây… Ôn Ngôn không muốn để cậu bé thấy dáng vẻ đó của mình, nếu Lương Thế Kinh cũng đến…

Cho nên Ôn Ngôn cố gắng gượng, cậu nghĩ mình có lẽ còn sống được vài ngày, vì cậu còn có một số việc chưa kịp làm.

Muốn trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, thu thập hết tất cả thức ăn ở các điểm tiếp tế, đặt ở nơi mà những chú sóc nhỏ có thể tìm thấy, xem xem tổ của chúng trong hốc cây có đủ ấm không, tiếp đó quét đi lớp tuyết tích tụ dưới mái hiên trước cửa nhà gỗ, trở về phòng tắm rửa, cắt móng tay, dọn dẹp lại quần áo. Cuối cùng có thể nằm lên giường, lấy ra cuốn album ảnh đầy ắp những kỷ niệm trưởng thành của Lương Vọng Hữu, lật xem từng trang một.

   

Trước đây Lương Thế Kinh đã hứa với cậu mỗi tối đều có thể đến phòng anh xem những bức ảnh này, Ôn Ngôn trong lòng rất ngứa ngáy rất muốn đi, có rất nhiều đêm buồn chán cậu đều ảo tưởng mình lén lút vào phòng của Lương Thế Kinh, nhưng Vịnh Sồi rộng lớn không phải là nhà của cậu, cậu không thể tự ý vào phòng của Lương Thế Kinh, người là chủ nhân.

Lương Thế Kinh là một người hay thay đổi, bình thường đối xử với cậu rất tốt, nhưng một khi chạm đến những chỗ khiến anh không vui, anh sẽ trở nên rất hung dữ…

Ôn Ngôn sợ bị đuổi đi.

Từ khi Ôn Tắc Thành qua đời, cậu đã không còn nhà nữa, những ngôi nhà nhỏ ẩn mình trong thành phố, thị trấn nhỏ ở nông thôn, bên bờ biển, khu phố sầm uất, trong núi sâu này là những ngôi nhà cuối cùng của cậu, xem ảnh ở đây rất an toàn, không cần lén lút, có thể bật đèn rất sáng, cười lớn hay khóc lớn cũng sẽ không có ai mắng cậu ngu ngốc.

Nếu ở Vịnh Sồi, Lương Thế Kinh bảo cậu ra ngoài, cậu chỉ có thể ra ngoài…

Nhưng một mình xem cũng rất cô đơn…

Nếu Lương Thế Kinh còn có thể kể cho cậu nghe những câu chuyện đằng sau những bức ảnh đó thì tốt…

Nhưng cũng không sao, Ôn Ngôn đã rất thỏa mãn.

Cậu cầm vô lăng, nhìn xa xăm về phía trước, sắp đến rồi, nghe nói mùa này còn chưa lạnh lắm, ở nơi giao nhau giữa hai nước có một thị trấn nhỏ nằm trong thung lũng, thị trấn nổi tiếng với suối nước nóng tự nhiên, rất nhiều du khách sẽ đến đây vào mùa này. Ôn Ngôn đã sống ở khu vực gần đây 5 năm, nhưng chưa bao giờ dám đi dạo một vòng.

Lại lái xe vài giờ nữa, con đường phía trước dần dần trở nên ẩm ướt, gió ngoài trời lạnh lên, nhưng qua cây cầu lớn đó là đến điểm tiếp tế cuối cùng, lốp xe việt dã bám chặt vào mặt đường, cua qua vách núi, cây cầu lớn từ xa hiện ra trong tầm mắt, nhưng mặt cầu đáng lẽ phải vắng vẻ lại có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ.

Alpha và Alpha nhỏ đáng lẽ phải ở thủ đô, một cao một thấp đứng trước xe, không biết đã đợi bao lâu.

Ôn Ngôn hoàn toàn không thể hiểu mình đã nhìn thấy gì, khi xe càng đến gần, khuôn mặt của hai người ngày càng rõ ràng. Nếu là ảo giác, sao mắt và mũi của Lương Vọng Hữu lại đỏ như vậy? Nếu là ảo giác, sao áo sơ mi của Lương Thế Kinh lại có nhiều nếp nhăn như vậy? Ngay khi ba người sắp gặp nhau, khuôn mặt của một lớn một nhỏ qua kính chắn gió theo sát. Khoảnh khắc này thời gian dường như trở nên rất chậm, giống như những khung hình phim quay chậm kéo dài vô tận, những ngọn núi xanh mướt và những thanh sắt thép của cây cầu hóa thành những bóng mờ ảo, chỉ có ánh mắt đanh thép của Alpha và đôi mắt đẫm lệ của Alpha nhỏ là rõ ràng như vậy.

   

Tất cả chỉ là vài giây ngắn ngủi, sau đó ba người lướt qua nhau.

Ôn Ngôn thở hổn hển, cậu rất hoảng. Cậu không biết tại sao Lương Thế Kinh và Lương Vọng Hữu lại xuất hiện ở đây. Dừng xe hay tiếp tục đi, hai suy nghĩ này trong đầu va chạm dữ dội, khoảnh khắc đó, sau lưng cậu đột nhiên vang lên một tiếng súng. Âm thanh vang vọng kéo dài đã làm kinh động những con chim đang nghỉ ngơi trong thung lũng, chúng bay vút lên trời, lượn lờ thành một đám đen kịt.

Qua gương chiếu hậu, Omega thấy Alpha từ từ hạ bàn tay đang bắn súng cảnh cáo, cùng lúc một làn khói xanh tan đi, anh vững vàng chĩa súng vào gáy của Alpha nhỏ.

Alpha trong chiếc gương chiếu hậu hẹp đó cứ thế không biểu cảm nhìn về phía Omega, không giống như tối hôm qua, bố trí thiên la địa võng, cũng không áp dụng biện pháp vây bắt rầm rộ.

Anh một mình đưa Alpha nhỏ đến, không cần nói một lời, cũng không cần làm gì cả, chỉ một động tác đơn giản đã khiến Omega lập tức không chút do dự quay đầu trở lại.

_____________________________________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Vốn dĩ sinh nhật ngày mai định xin nghỉ một ngày, thực sự sợ bị các bạn đánh chết…

Ngày mai ba giờ chiều không gặp không về~

Các bạn hiểu rồi đó, hôn hôn [OK]

Bình Luận (0)
Comment