Dư Uy – Nhu Yếu Bảo Hộ Đích Nhân

Chương 50

Tít… tít… tít…

Phòng bệnh, máy theo dõi điện tim vang lên những tiếng sóng dài.

Mơ màng, Ôn Ngôn từ từ mở mắt, xa xa có một tấm rèm vải voan trắng đang bay, ánh nắng thu vàng nhạt lơ lửng bên ngoài… đợi đến khi mắt đã quen với ánh sáng… mọi thứ xung quanh liền trở nên rõ ràng…

Đây rõ ràng là một căn phòng bệnh.

Giường bệnh rất rộng rãi, ga trải giường là kiểu mà cậu thường ngủ ở Vịnh Sồi, mềm mại vừa vặn, mang theo chút se lạnh.

Trên đầu có vài chiếc máy móc lớn, tiếng “tít tít” không ngừng chính là một trong số chúng, một chiếc máy theo dõi điện tim đang nhảy những sóng xanh, còn có một số thứ Ôn Ngôn chưa từng thấy, cậu phát hiện mình không thể quay cổ, dường như bị thứ gì đó cố định lại. Gáy trở nên rất xa lạ, từ nhỏ hoặc là che bằng miếng dán ngăn chặn, hoặc là đeo vòng cổ, bây giờ bỗng có thể cảm nhận được không khí đang lưu động phía trên tuyến thể, ngứa ngáy, không hề đau chút nào.

Đúng vậy, cậu vẫn chưa chết, hoặc là Lương Thế Kinh đã tốn rất nhiều công sức để cứu cậu sống…

Cố gắng liếc mắt, Ôn Ngôn thấy một đám sương trắng liên tục phun lên gáy mình, cậu thử giơ tay lên, nhưng toàn thân như bị chìm thành một khối, chỉ có hai chân có thể cử động, nhưng cậu vừa cử động, thứ dưới chân cũng cử động theo…

Là Lương Vọng Hữu, Alpha nhỏ 130cm cuộn tròn dưới chân thành một cục nhỏ, quần áo cậu bé nhăn nhúm, hai bàn chân nhỏ không đi tất áp sát vào nhau. Vì không đắp chăn nên rất lạnh, cho nên cậu bé đã ngủ một cách khó chịu trong tư thế có thể nhét vừa vào một chiếc bình thủy tinh.

Ôn Ngôn từ từ đảo mắt, từ từ di chuyển hai chân.

Đột nhiên, Lương Vọng Hữu tỉnh dậy, dụi đôi mắt sưng húp như quả óc chó, bò dậy, dáng vẻ rõ ràng rất buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng để mình tỉnh táo, cậu bé ngây người một lúc, phản ứng lại lập tức trượt xuống giường đến bên đầu giường của Ôn Ngôn.

“Chú tỉnh rồi.” Lương Vọng Hữu vừa cao bằng giường bệnh, má còn hằn vết ngủ, ngoan ngoãn tựa vào mép giường chớp mắt to nói, “Ôn Ngôn, chú có đau không.”

Ôn Ngôn cử động ngón tay, Lương Vọng Hữu liền từ khe hở của lan can chống ngã đưa tay vào nắm lấy hai đầu ngón tay cậu, ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng gõ hai cái lên trên, “Đừng sợ, có cháu ở đây.”

   

Ôn Ngôn yếu đến mức không nói nên lời, Lương Vọng Hữu nhỏ giọng nói tiếp, “Con sẽ không cho ba vào đâu, ba cũng không dám cho chú ăn thứ màu vàng đó nữa đâu.”

Cho nên Alpha nhỏ vẫn còn bị giấu diếm, tưởng rằng là Alpha đã cho Omega ăn viên thuốc màu vàng đó mới khiến Omega bị bệnh, nếu không Alpha sao lại rơi nước mắt?

Nhưng ba của cậu bé đã làm sai, cho nên anh đã đưa Ôn Ngôn đến bệnh viện. Nhưng ba của cậu bé có thể làm mọi thứ, chỉ cần Ôn Ngôn ở đây vài ngày là sẽ khỏe lại, cậu bé 6 tuổi còn chưa học kiến thức sinh lý, không hiểu suy thoái tuyến thể sẽ chết người, cậu bé chỉ cảm thấy Ôn Ngôn tạm thời không khỏe, vài ngày nữa sẽ khỏe lại…

“Ôn Ngôn…” Lương Vọng Hữu lo lắng, “Xin lỗi…”

Không biết tại sao cậu bé lại nói như vậy, nhưng Ôn Ngôn muốn xoa mặt cậu bé như trước đây, nhưng cậu không làm được. Cơ thể rất yếu ớt, ngay cả sức để nặn ra một nụ cười cũng không có. Tuy nhiên Lương Vọng Hữu chăm chú nhìn cậu vài giây, từ từ tựa đầu vào đầu ngón tay cậu. Cảm giác lông xù truyền đến, Ôn Ngôn cố gắng cong khóe miệng.

Lương Vọng Hữu sững người, rất nhanh liền mỉm cười.

Cửa lúc này bị gõ, Lương Vọng Hữu cảnh giác nhìn về phía cửa, thấy người đến là Hồ Lập liền cúi xuống bên tai Ôn Ngôn nhỏ giọng nói, “Chú ngủ 3 ngày rồi, chú Hồ đến kiểm tra sức khỏe cho chú đấy, cháu ở ngay bên cạnh không đi đâu, đợi ông ấy đi cháu sẽ đút nước đường cho chú uống nhé.”

“Có ăn ngoan không…” Ôn Ngôn nói với giọng yếu ớt.

Lương Vọng Hữu gật đầu lia lịa, “Kỷ Lãnh sự ngày nào cũng mang đến.”

“Ra ngoài đợi một lát, chú nói chuyện với chú Hồ một chút được không…”

Lương Vọng Hữu một lần nữa gật đầu, đi ra vài bước sau đó lưu luyến nhìn lại. Ôn Ngôn không biết sắc mặt mình tái nhợt đến mức nào, cậu cố gắng mở to mắt nhìn Lương Vọng Hữu. Lương Vọng Hữu nhanh chóng chạy tới, nhìn nửa người trên của cậu một lúc lâu không tìm thấy chỗ nào có thể ôm, cuối cùng cậu bé vô cùng nhẹ nhàng áp vào bắp chân của Ôn Ngôn, vùi mặt vào đó cọ hai cái, lúc ngượng ngùng nhìn lại, môi khẽ cử động không thể nhận ra.

Ôn Ngôn phân biệt một lúc lâu mới hiểu ra.

Lương Vọng Hữu lén lút gọi cậu là ba nhỏ.

Nhưng Lương Vọng Hữu lập tức chạy đi, đứa trẻ này trên tấm thảm phẳng cũng có thể ngã, đầu va vào phát ra một tiếng “cộc” trầm đục. Hồ Lập thấy vậy liền đến đỡ, Lương Vọng Hữu cũng không kêu đau, tự mình bò dậy ôm đầu chạy đi. Khoảnh khắc cửa mở ra đóng lại, Ôn Ngôn mơ hồ thấy một bóng dáng mờ ảo đứng trong khe cửa tối tăm, nhưng Lương Vọng Hữu rất nhanh đã đóng cửa lại, cậu liền không thấy gì nữa…

   

Một lúc lâu sau, Hồ Lập mang theo sự lo lắng, áy náy, tự trách đi lên.

Ôn Ngôn thấy ông trong vài ngày ngắn ngủi như đã già đi rất nhiều tuổi, tóc còn rối hơn bình thường, trên mặt cũng có thêm rất nhiều nếp nhăn, ngón tay rủ xuống bên ống quần, thỉnh thoảng lại run lên.

“Tiểu Ngôn…” Hồ Lập đỏ mắt không nói nên lời.

“Tôi còn sống được bao lâu?” Ôn Ngôn hỏi với giọng yếu ớt.

Các chuyên gia do 7 nước Liên minh cử đến đã lần lượt đến vào tối hôm mà Lương Thế Kinh gửi email với tư cách cá nhân, hàng chục tầng phòng bệnh phía trên căn phòng này đều được trưng dụng để thảo luận bệnh tình, những kết luận y tế hữu ích được quân nhân từng chuyến một ôm đến phòng họp trung tâm của tầng này, giao cho đội ngũ của Hồ Lập để sàng lọc và giữ lại. Ba ngày đã hỏng 8 máy in, tiêu thụ hai nghìn kg cà phê. Tổng cộng có 531 bác sĩ hàng đầu đến từ khắp nơi trên thế giới, mang theo hơn một vạn ca bệnh thực tế về suy thoái tuyến thể của Omega. Nhưng trong đó, số ca chữa khỏi là không, số ca tử vong là 100%.

Hơn 500 người sau ba ngày đêm thảo luận không ngủ, cộng thêm các nhà khoa học đã thống kê ra tỷ lệ sống sót của các phương án khác nhau, vẫn không thể tổng hợp ra được một phương án điều trị ra hồn. Đây không còn là dốc toàn lực của một quốc gia để cứu một sinh mạng của Omega, mà là tìm mọi cách để đấu một ván cờ hy vọng mong manh với thần chết.

Hồ Lập hoàn toàn không biết nên trả lời câu hỏi này của Ôn Ngôn như thế nào, ông im lặng, cậu liền hiểu.

Chỉ cần một chút pheromone trong nước bọt của Omega là đủ để khiến Alpha cấp S rơi vào ảo cảnh, nhưng bây giờ tuyến thể của Omega không dán miếng dán ngăn chặn, hơn nữa Hồ Lập là Alpha, ông không mặc bất kỳ đồ bảo hộ nào mà cứ thế đứng thẳng trước mặt. Cho nên Ôn Ngôn trong lòng đã có số, tuyến thể của cậu đã hỏng hoàn toàn rồi? Không chỉ không thể tiết ra pheromone, có lẽ tuyến thể đã sớm bắt đầu hoại tử, cho nên tuyến thể mới có thể đường đường chính chính giữ được trạng thái khô ráo thông thoáng.

Phòng bệnh tràn ngập một bầu không khí còn trống rỗng hơn cả sự tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Hồ Lập nặn ra một nụ cười rất khó coi, “Phương án phẫu thuật đã có manh mối, phẫu thuật được định vào nửa tháng sau, làm xong là có thể xuất viện.”

Tuyến thể nhân tạo trong giới y học hiện tại không có chút tiến triển nào cả, còn phẫu thuật cấy ghép trên cơ thể sống đã từng bị Lương Thế Kinh đích thân ra lệnh cấm. Cho nên còn lại phẫu thuật gì? Chẳng qua chỉ là do đạo đức nghề nghiệp, biến những “lời lẽ” giả vờ hòa nhã thành cọng rơm cứu mạng đưa cho bệnh nhân, bệnh nhân sẽ vì một sợi dây duy trì hy vọng sống này mà cố gắng, vì bản thân hoặc vì người khác mà nắm chặt không buông.

   

Nhưng thế gian bình thường này làm gì có nhiều kỳ tích như vậy?

“Cho nên tôi còn sống được nửa tháng.” Ôn Ngôn mắt trống rỗng, “Phải không?”

“Ai nói?” Hồ Lập giả vờ tỏ ra thần bí, “Tiểu Ngôn cậu không tin tôi à? Nếu ca phẫu thuật nhỏ này mà còn làm khó được tôi thì mặt già này của tôi biết để đâu.”

Ý tốt là rất tốt, nhưng đã đến lúc này thì không cần phải nói những lời an ủi nữa. Ôn Ngôn đứt quãng nói, “Ông phải nói cho tôi biết sự thật… Tiểu Hữu hình như đã biết tôi là ai rồi… nếu là thật, nửa tháng còn lại này tôi muốn ở bên cạnh nó cho tốt, muốn trong khoảng thời gian cuối cùng này làm một vài chuyện cho nó…”

Omega còn chưa xem hết cuốn album ảnh đó, còn chưa biết Lương Vọng Hữu từ nhỏ đến giờ ở các giai đoạn khác nhau trông như thế nào, chưa từng tự mình đưa cậu bé đi học, chưa từng với tư cách là phụ huynh cùng nó tham gia các hoạt động ở trường. Cũng chưa từng làm quen hết những người bạn tốt của Lương Vọng Hữu, Ôn Ngôn muốn mời họ cùng nhau chơi, để Lương Vọng Hữu trước mặt mọi người lớn tiếng khoe khoang mình cũng có ba nhỏ. Ôn Ngôn muốn để Lương Vọng Hữu cười nhiều lần hơn, sau này lớn lên nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi này mới có thể hoài niệm. Ôn Ngôn không muốn chết một cách không rõ ràng trong phòng bệnh, cậu còn muốn gặp Lâm Diệc Sơ, muốn giao phó Lương Vọng Hữu cho ông, nếu tương lai Lương Thế Kinh đối xử không tốt với Lương Vọng Hữu, Lâm Diệc Sơ có tư cách ra mặt can thiệp…

Omega đã sinh con khi còn là một đứa trẻ, không biết làm thế nào để trở thành một người ba đủ tư cách, cũng đã vắng mặt bao nhiêu năm nay. Nếu có thể, cậu muốn cố gắng hết sức… Lương Vọng Hữu hình như đã có thể tự lập làm rất nhiều việc, nhưng cũng hình như rời xa cậu thì không còn ai để dựa dẫm. Thế giới này lạnh lẽo tàn nhẫn như vậy, cậu bé nhỏ bé mềm mại, thỉnh thoảng ngốc nghếch, cậu bé thế nào cũng được, chỉ là không được buồn…

“Bác sĩ Hồ?” Ôn Ngôn gọi Hồ Lập với âm lượng rất rất nhỏ, như một lời thì thầm van xin.

“Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách.” Hồ Lập kiên quyết nói, “Đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho khỏe, hôm qua nghe Tiểu Kỷ nói lá ở Vịnh Sồi năm nay vừa mới vàng, đợi phẫu thuật xong cậu sẽ có thể thấy được cảnh sắc đó, nó nói nó sẽ đợi cậu về, pha nước trái cây cho cậu uống.”

Ôn Ngôn rất bình tĩnh bỏ qua chủ đề này, Vịnh Sồi chưa bao giờ là nhà của cậu, ngôi nhà duy nhất của cậu đã bị Lương Thế Kinh san bằng, cậu nhắm mắt không muốn nói thêm.

“Không chỉ có Thủ tịch đang tìm cách, còn có rất nhiều người, chúng tôi nhất định sẽ để cậu sống khỏe mạnh, cậu phải có niềm tin.” Hồ Lập khẽ khuyên nhủ.

“Đừng nhắc đến anh ta.” Ôn Ngôn nói.

   

“Được… vậy Tiểu Ngôn, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”

Ôn Ngôn khẽ ừ một tiếng.

“Ai đã khâu tuyến thể của cậu?” Hồ Lập nói.

“Là anh ta muốn biết phải không?” Ôn Ngôn mở mắt ra.

“Ừm.” Hồ Lập cẩn thận đáp.

“Tôi sẽ không nói cho anh ta, câu hỏi này anh ta có thể truy tìm cả đời, nếu không anh ta sẽ không chịu chết.” Ôn Ngôn bình tĩnh nói.

Sắc mặt Hồ Lập lúc xanh lúc trắng, đắp chăn lại cho cậu, hỏi cậu vài câu về tuyến thể, cuối cùng hỏi cậu thời gian nào cảm thấy tuyến thể đau, để tiện sau này cho thuốc.

“Lúc thở.” Ôn Ngôn nói.

Lời vừa dứt, phòng ngoài truyền đến một vài tiếng động, sau đó liền vì phòng cách âm cực tốt mà rất mơ hồ. Hồ Lập vô thức liếc qua tấm kính một chiều, thở dài bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Lúc sắp ra ngoài, Ôn Ngôn liếc nhìn chiếc cửa sổ kính lớn được gắn trong tường, nói, “Bác sĩ Hồ, phiền kéo rèm cửa xuống.”

“Được…”

Hồ Lập vừa ra ngoài, trước sau vài y tá và Lương Vọng Hữu vào, Lương Vọng Hữu không cho y tá chạm vào Ôn Ngôn, tự mình bưng ly có cắm ống hút đến miệng Ôn Ngôn, nói, “Hơi ngọt.”

Ôn Ngôn khẽ nhấp một ngụm.

“Ôn Ngôn, đây là dung dịch dinh dưỡng đó, vì bây giờ chú không thể ăn cơm nên chỉ có thể uống cái này, bác sĩ Hồ nói đợi đến khi chú có sức, có thể xuống giường đi dạo, nằm lâu sẽ không thoải mái.” Lương Vọng Hữu giải thích.

Thế là Ôn Ngôn lại uống rất nhiều dung dịch dinh dưỡng, da rất mỏng nên đã hồi phục một chút sắc máu, y tá cẩn thận tháo máy xông thuốc giảm đau sau gáy cậu, cho cậu uống hai viên thuốc giảm đau sau đó từ từ đỡ cậu dậy. Nằm thì không sao, ngồi dậy Ôn Ngôn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tai không ngừng ù ù.

“Có phải đau không? Hay là chúng ta ngủ thêm một lát nữa nhé.” Lương Vọng Hữu lo lắng hỏi cậu.

“Không đau.” Ôn Ngôn mỉm cười, tự mình chống giường bệnh đứng dậy, cậu cúi người xoa mặt Lương Vọng Hữu. Lương Vọng Hữu áp sát vào chân cậu một lúc, kế đến dắt cậu từ từ đi ra phòng ngoài. Phòng ngoài dường như là một phòng hội chẩn nhỏ, trên ghế sofa xếp chồng những chiếc chăn mới tinh, nhưng lại vứt lung tung một chiếc áo khoác vest, trên những tài liệu lộn xộn là một cây bút máy chưa kịp đậy nắp, xem ra có người đã vội vàng rời đi ngay trước khi họ ra ngoài…

   

“Tiểu Hữu, mấy ngày nay cháu nghỉ ngơi ở đâu?” Ôn Ngôn khẽ hỏi.

Lương Vọng Hữu vẫn luôn cúi đầu giúp cậu xem đường, không cẩn thận nói ra sự thật.

“Ghế sofa ấy, ba không cho cháu ngủ cùng chú vào ban đêm.” Alpha nhỏ nhận ra mình đã nói lỡ lời, lo lắng nhìn sắc mặt của Ôn Ngôn. Ôn Ngôn im lặng cụp mắt xuống, kìm nén nỗi chua xót, vấn đề của cậu và Lương Thế Kinh cuối cùng cũng đã ảnh hưởng đến Lương Vọng Hữu. Hôm đó Lương Vọng Hữu đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình họ cãi nhau, Alpha nhỏ hoạt bát vui vẻ này đã trở nên nhạy cảm nhút nhát.

“Vậy ba cháu thì sao?” Ôn Ngôn giả vờ không tính toán chuyện cũ mà hỏi.

Lương Vọng Hữu yên tâm, chủ động nói, “Ba không ngủ chút nào, ban ngày đứng sau tấm kính nhìn chú, tối thì lén lút vào phòng bệnh nhìn chú, à còn nữa, ba đã mấy ngày không nói chuyện rồi.”

“Ồ.” Những chuyện còn lại, Ôn Ngôn không muốn giả vờ quan tâm nữa.

Omega được Alpha nhỏ dắt tay từ từ đến hành lang đông người, những tiếng nói chuyện nhỏ từ gần đến xa dừng lại, những bác sĩ mặc áo blouse trắng này quay đầu đứng yên, nhường ra lối đi không hề chật chội, khuôn mặt của họ phần lớn xa lạ, nhưng mỗi người đều đối xử với họ rất cung kính.

“Ngài Ôn.”

“Ngài Ôn cảm thấy thế nào?”

“Có phải muốn ra ngoài đi dạo không?”

Ôn Ngôn nở một nụ cười nhàn nhạt, khẽ đáp lời, đi một mạch đến cửa thang máy do Lương Vọng Hữu dắt, sĩ quan quân đội đã bấm trước cho họ thang máy chuyên dụng. Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong có một chiếc ghế sofa trông rất mềm mại thoải mái. Lương Vọng Hữu rõ ràng là không biết gì, cậu bé khẽ “a” một tiếng.

Đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn thực sự trải nghiệm cảm giác “đi thang máy”, xuống lầu, hôm nay thời tiết không tệ, gió hơi khô, mang theo mùi vị đặc trưng của mùa thu. Omega và Alpha nhỏ không đi dạo lâu, hơn 10 phút chỉ đi được 200 mét. Sau đó trở về phòng bệnh, Lương Vọng Hữu kê một chiếc ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trước giường bệnh, vẫn không cho y tá chạm vào Ôn Ngôn, hỏi han y tá. Alpha nhỏ còn đang ở tuổi không thể vắt khô khăn tắm đã đi học cách chăm sóc một bệnh nhân, cậu bé lau ngón tay, lau mặt cho Ôn Ngôn, cuối cùng chiếc khăn làm ướt cả lồng ngực của mình.

“Ôn Ngôn chú đợi cháu một lát, cháu về ngay!” Lương Vọng Hữu chạy ra ngoài chưa đầy hai phút đã vội vàng chạy về, tự mình thay quần áo, nhưng cúc áo thì cài lung tung. Ôn Ngôn từng chiếc từng chiếc cài lại cho cậu bé, Lương Vọng Hữu ngây ngốc nhìn cậu, đột nhiên nói, “Ôn Ngôn, sau này cháu không ở cùng ba nữa, chú có thể nhận cháu không.”

   

“Cháu sẽ không bao giờ đái dầm nữa.” Lương Vọng Hữu rất nghiêm túc đảm bảo, “Ôn Ngôn, cháu rất dễ nuôi.”

Nước mắt mà Ôn Ngôn đã kìm nén cả ngày rơi xuống, cậu đột nhiên có hơi hiểu tại sao Lương Thế Kinh lại cho rằng việc Lương Vọng Hữu đái dầm không phải là vấn đề lớn, vì “tật” này dường như là một trong số ít biểu tượng của Lương Vọng Hữu với tư cách là một đứa trẻ, cậu bé nhỏ tuy có những khuyết điểm mà một đứa trẻ nên có, nhưng vẫn có nhiều sự thông minh sớm hơn. Nếu một đứa trẻ thông minh sớm, những năm tháng trưởng thành sau này sẽ mất đi rất nhiều niềm vui…

Nhưng cậu không có sức để ôm Lương Vọng Hữu, Lương Vọng Hữu không đợi được câu trả lời, trước tiên là liếc nhìn chiếc rèm cửa đang đóng kín, sau đó cởi giày ra trèo lên giường chui vào lòng Ôn Ngôn, cậu bé nói với giọng trẻ con, “Cháu biết ba thích chú, cháu biết chú không thích ba, sau này cháu sẽ không thích ba nữa, đợi đến khi chú xuất viện, chú có chịu để cháu sống cùng chú không?”

Nguyện vọng của Alpha là muốn sống cùng Omega, Alpha nhỏ cũng vậy, Alpha nhỏ giữa hai người đã dứt khoát chọn Omega, nhưng Alpha nhỏ còn không biết vấn đề tuyến thể của Omega, giống như Alpha ngày xưa, mong đợi một ngày không xa…

_______________________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Hồ Lập: Khi nào cảm thấy đau?

Ôn Ngôn: Lúc thở.

Cho nên Tiểu Lương, bây giờ cảm thấy thế nào?

Bình Luận (0)
Comment