Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào

Chương 7

#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào

Lúc Bạch An Nhiên tỉnh dậy đã là trong căn phòng làm việc của Dư Mộ Phàm, cô nhìn ngó bằng ánh mắt kì quái, rõ ràng trước lúc ngủ, Dư Mộ Phàm nói về nhà cô cơ mà, là nhà cô, nhà cô đó, tại sao tỉnh lại lại ở đây. Bạch An Nhiên đứng dậy, chẳng buồn xỏ dép vào, cứ thế đi ra ngoài.

-------

"Phàm, tôi nghĩ anh nên để An Nhiên ở lại đây!"_Ngô Đàm nói.

"Tôi cũng nghĩ vậy, bây giờ Lâm Tường đã biết cô ấy liên quan đến anh rồi! Nếu để cô ấy ở một mình, tôi e sẽ có chuyện xảy ra!"_Hướng Ân cũng nói theo.

Bạch An Nhiên mơ hồ khó hiểu. Nhìn đám người đang nói chuyện phía dưới tầng kia, cô bỗng cảm thấy gặp họ là sai lầm. Lẽ ra cô không nên nhận lời thiết kế trang phục cho anh, cô cũng không nên đến nhà anh, như vậy cô cũng sẽ không bị dính tới phiền phức như bây giờ, bị đánh trói như một món đồ chơi.

"Cho người bảo vệ cô ta là được!"_Dư Mộ Phàm lên tiếng, lôi Bạch An Nhiên ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.

"Không cần đâu. Tôi có thể tự bảo vệ mình. Không cần phiền đến các anh?"_Bạch An Nhiên đi từ trên tầng xuống, vừa đi vừa nói.

"Cô Bạch, cô ngồi xuống đi. Chuyện ngày hôm nay, thật sự xin lỗi cô!"_Ngô Đàm mở miệng, nói thay anh và Hướng Ân.

Bạch An Nhiên dường như không có ý ngồi xuống, chuyện ngày hôm nay, kẻ khiến cô bị bắt cóc thì ngay cả một cái liếc nhìn cũng không có, còn người tốt như Ngô Đàm thì lại mở miệng nói xin lỗi cô, trái đất này đảo ngược hết rồi.

Bạch An Nhiên đứng nhìn Dư Mộ Phàm rồi nói:

"Không sao? Tôi không để ý! Tôi xin phép đi trước!"

Vừa ra đến cửa, cô lập tức bị giữ lại, hai tên vệ sĩ giang tay chặn cô lại.

"Này, làm gì vậy?"

"Cô Bạch, cô ở lại đây đi! Ở đây sẽ an toàn hơn!"_Hướng Ân lại nói, huých huých vào người Dư Mộ Phàm.

Anh thì tỏ vẻ không quan tâm, mặc kệ bên cạnh có huých tay như thế nào, một mực không nói một lời. Bạch An Nhiên nhìn ba người đàn ông, một thì tủ lạnh di động, một thì đa tình lắm chuyện một thì chỉ biết cười trừ. "Không cần đâu!"_Cô nói, định đi vòng qua tên vệ sĩ để về nhà. Dư Mộ Phàn im lặng từ đầu đến giờ rốt cục cũng lên tiếng:

"Cô ở lại đây đi! Lát nữa, đi dự tiệc cùng tôi!"

Bạch An Nhiên còn đang sững người, Ngô Đàm và Hướng Ân ở bên cạnh ngược lại rất vui vẻ, cả hai khoác vai nhau đi ra ngoài.

Chỉ còn lại:

"Này anh! Tôi nói là đi sao? Tôi không đi, đánh chết cũng không đi!"_Bạch An Nhiên hét lên, cô không muốn bị liên lụy nữa, không muốn dính dáng đến mấy chuyện lằng nhằng rắc rối này, cô chẳng hiểu gì cả.

Còn chưa kịp nói tiếp, Bạch An Nhiên đã bị kéo giật lại, cái tay của cô sắp lìa khỏi người rồi:

"Đừng cho rằng tôi nhượng bộ cô thì muốn làm gì thì làm! Tốt nhất nên yên phận một chút!"_Dư Mộ Phàm dùng lực nắm chặt lấy cổ tay cô, cho dù có vùng vẫy thế nào vẫn là không buông. Cảm giác như đau đến sắp khóc, khóe mắt rươm rướm nước mắt, Dư Mộ Phàm mới buông cổ tay cô ra, bỏ đi lên lầu. Bạch An Nhiên ở phía sau lúc này không còn chịu được nữa, bất lực nhồi thụp xuống ghế, nước mắt chảy ròng, vừa đau vừa tủi thân.

"Cô Bạch, tôi đưa cô đi thay đồ!"

Bạch An Nhiên ngước nhìn, một người phụ nữ tầm tuổi mẹ cô mỉm cười phúc hậu đi đến. Còn dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho cô. Bạch An Nhiên gật đầu, đi theo người phụ nữ lạ mặt đi lên lầu.

Lúc cô tắm gội xong trong phòng đã xuất hiện thêm ba người. Họ lại gần coi cô là trung tâm chú ý. Người làm tóc, người trang điểm người thì bận rộn cẩn thận đem từng bộ váy ra ướm thử trên người cô, chọn ra bộ váy đẹp nhất.

Sau hơn 3 tiếng vật lộn trong phòng, Bạch An Nhiên ngại ngùng trước gương:

"Cô Bạch, nhìn cô thật sự rất xinh đẹp!"_Người phụ nữ lạ mặt tốt bụng lau nước mắt cho cô khi nãy mỉm cười nói.

Bạch An Nhiên cười mà e dè, bộ váy này thật sự rất đẹp nhưng đối với cô nó có phải là hơi hở hang quá rồi không. Lộ hẳn lưng trần như vậy, Bạch An Nhiên dù làm nhà thiết kế biết trong giới thượng lưu mặc như cũng bình thường nhưng cũng không thể chịu được. Cô tìm kiếm rồi quyết định khoác thêm chiếc áo lông bên ngoài.

Bước xuống cười tầng, Dư Mộ Phàn đã ngồi yên vị ở ghế nhưng có chút gì đó sai sai. Cô đâu có đem đồ cho Dư Mộ Phàm đâu, anh ta lấy ở đâu ra một bộ y hệt của cô vậy?

Ngô Đàm và Hướng Ân thì ngơ ngác nhìn cô, phía bên cạnh một cô gái xinh đẹp có vẻ mặt vô cùng đáng yêu đang trừng mắt, cáu giận mà véo má Hướng Ân.

Tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, duy chỉ có anh chẳng thèm liếc qua cô đi về phía cửa. Mọi người vội vã đi theo sau. Bạch An Nhiên ngồi cùng xe với Dư Mộ Phàm. Hướng Ân, Ngô Đàm và cô gái xinh đẹp ngồi cùng một xe. Đằng trước và sau đều có xe đi theo sát.

Bạch An Nhiên ngồi trên xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bộ quần áo trên người anh:

"Chủ tịch Dư, bộ này của anh"

Còn chưa nói xong, cả người Bạch An Nhiên bị khóa chặt trong vòng tay của anh, áo choàng lông vì bị bất ngờ kéo lệch sang lộ một bên vai trần. Ánh mắt Dư Mộ Phàm theo đó nhìn xuỗng, Bạch An Nhiên cũng đỏ mặt mau chóng kéo lại hẳn hoi.

"Ý cô là tôi ăn cắp đồ của cô?"_Dư Mộ Phàm lại gần sát khuôn mặt cô, chầm chậm nói.

"À...không..không...tôi..làm...gì...có...ý...đó!"_Bạch An Nhiên lắp bắp như người bị tật, nuốt nước bọt cái ực.

Khuôn mặt Dư Mộ Phàm vẫn từ từ tiến lại gần, cô run rẩy muốn nói lại sợ. Khi cả hai khuôn mặt lại gần nhau hơn, môi anh chỉ cách môi cô 2cm, Dư Mộ Phàm đột ngột ho lên một tiếng, Bạch An Nhiên tranh thủ ngồi thẳng người, quay mặt lảng tránh.

"Dư Mộ Phàm, anh là đồ tồi. Trước mặt thì tỏ ra không cần, chê tầm thường, lúc tôi không để ý thì dám đột nhập nhà dân trái phép, trộm đồ của tôi!"_Bạch An Nhiên thầm nhủ.

"Bỏ ngay cái suy nghĩ của cô đi!"_Giọng nói từ chiếc tủ lạnh di động phía bên cạnh cô vang lên, Bạch An Nhiên ngồi ngay thẳng người, không dám nhúc nhích cũng như lầm bầm trong miệng.

Chương đăng ngày 3/1/2017

#Facebook: Lee Visu
Bình Luận (0)
Comment