Dưa Bở Được Mùa

Chương 16

Thời cấp 3 của mình cũng sắp hết rồi. 

Trong khoảng thời gian này mình trải qua rất nhiều việc. 

Nào là người yêu cũ của Thọ về nước. Chị ấy hơn Thọ 2 tuổi, đẹp lắm. Tên là Ngọc Huyền. 

Mình thấy họ rất đẹp đôi. Nhìn ánh mắt của Thọ hướng về chị ấy. Mình thấy gương mặt Thọ rạng ngời như có vầng ánh dương rực rỡ chiếu rọi. 

Mình biết Thọ còn thương chị ấy nhiều. 

Tiến kể cho mình về hai người họ. Mình thật sự rất ngưỡng mộ họ. 

Mặc dù trong lòng có hơi hơi ghen tị, một chút chua xót. 

Mình còn có chút hi vọng đối với Thọ. Nhưng giờ thì hết rồi. 

Nhìn cách Thọ nhìn chị ấy là đã đủ để thấu tình cảm cậu ấy dành cho người ta sâu sắc đến nhường nào. 

Mình chấp nhận buông tay. 

Thực ra chuyện này cũng không khó khăn, đau đớn, khổ sở như mình nghĩ. 

Thời gian trôi, mọi thứ cũng dần trở về với quỹ đạo ban đầu. 

Mình và Thọ giờ là bạn tốt. 

Nói ra các bạn lại bảo mình lăng nhăng. 

Nhưng mà thời gian giúp mình nhận ra người mình thích là Tiến. 

Tiến khác với Thọ, Tiến tạo cho mình cảm giác bình yên. 

Còn Thọ, thì là cảm giác sôi nổi, nhiệt huyết. 

Mình cũng 18 rồi, cũng lớn rồi. 

Người yêu của mình bây giờ có thể sẽ là cha của các con mình sau này. 

Cho nên nếu chọn, thì nên chọn cái người mà mang lại cho mình cảm giác an toàn và sự bình yên. 

Là Tiến. 

Biết mình cũng thích Tiến, Ngọc còn tuyên bố khiêu chiến hùng hồn lắm.

Thế mà chẳng hiểu sao sau ngày tốt nghiệp cấp 3, bạn hẹn mình ở sân bay, bảo là nói lời tạm biệt lần cuối. 

- "Lan này, tôi nhường Tiến cho bà đấy. Tôi đi lần này có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa. Giữ sức khỏe!"

Nói xong mình và bạn tạm biệt nhau. Nhìn Ngọc hòa vào dòng người xếp hàng. Mình chẳng hiểu nổi. 

Rõ ràng là bạn ấy thích Tiến, không biết nhiều bao nhiêu. Nhưng sao tự dưng lại từ bỏ dễ dàng đến thế? 

Nụ cười nhếch môi của bạn lúc quay đi là có ý nghĩa gì? 

Mình chẳng thể lí giải nổi. 

Nên thôi, mình cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều làm gì. 

Mình tua nhanh một đoạn nhé. 

Mãi cho đến sau này, cũng đã 5 năm rồi đấy. 

Mình giờ đã là mẹ của một bé con rất đáng yêu. Cha của bé là Tiến. 

Nói ra cũng chẳng tốt đẹp gì. 

Cũng tối cái hôm mà Ngọc đi, Tiến tới tìm mình uống rượu. Tiến nói với mình Tiến thất tình. 

Tiến thất tình, nghĩa là Tiến không thích mình, vì mình đâu làm Tiến thất tình đâu. 

Thế là cũng coi như mình thất tình rồi còn gì? 

Thế là hai đứa uống với nhau. 

Thoắt cái tòi ra bé Bống. 

Thế là mình phải bỏ đại học, lỡ dở cả một tương lai tươi sáng. 

Thế là Tiến phải cưới mình để chịu trách nhiệm. Cho tới tận bây giờ mình cũng không biết Tiến có tình cảm với mình chưa? 

Mình cũng chẳng hỏi. Lỡ may câu trả lời là không. Thì mình biết làm thế nào? 

Cuộc sống gia đình mình rồi sẽ ra sao? 

Rồi còn con gái mình nữa. Bố mẹ nó mà sứt mẻ thì nó sẽ ra làm sao? 

Cho nên vì con, mình phải giữ gìn hạnh phúc ấm êm mới được. 

Tiến giờ đang làm kiến trúc sư cho một công ty xây dựng, mình thì làm ở quán cơm của bố mẹ mình. 

Hai vợ chồng mình sống chung với gia đình anh trai Tiến và bố mẹ chồng. 

Tiến vào mình chịu khó, vài năm nữa tích góp đủ rồi Tiến sẽ xây cho mình và con nhà cao cửa rộng. 

Lúc ấy tưởng chồng đùa, ai ngờ chỉ mới năm sau Tiến đã mua được một căn biệt thự ở Time rồi, còn tậu được xe mới hoành tráng chứ. 

Tiến chở mình và con gái đến nhà mới. Nhà chỉ có một tầng thôi, nhưng rộng rãi lắm, còn có cả bể bơi nữa. 

Trên hòm thư trước cổng nhà còn ghi: "Nhà của vợ và các con" 

Mình xúc động không nói thành lời. Cô con gái 5 tuổi thì ôm hôn bố rối rít: 

- "Nhà bố Tiến xây cho con và mẹ Lan đẹp quá. Con cảm ơn bố. Yêu bố." 

Mình nhìn hai bố con, hạnh phúc ngập tràn. 

Ngày đầu tiên dọn đến nhà mới. 

Mình lạ nhà, chẳng ngủ được, quay sang thấy Tiến cũng đang mở mắt thao láo bèn hỏi: 

- "Đằng ấy lạ nhà khó ngủ hả? Để tớ dậy pha cho cốc sữa uống cho dễ ngủ nhé?" 

- "Đằng ấy không cần vất vả. Có đằng ấy, tớ ngủ đâu chẳng được. Chỉ là....."

Ôi chao. Người dị đâu mà ngọt thế chứ nị. Có ngày mình bị bệnh tim mất thôi. 

- "Chỉ là sao?" 

Mình hỏi, Tiến trả lời: 

- "Tớ đang nghĩ sau này sẽ lấy được người đàn ông như thế nào."

Mình cười bảo đằng ấy lo xa quá, biết bao giờ cho đến ngày con gái lớn đi lấy chồng. 

- "Đằng ấy chẳng hiểu gì cả. Thời gian trôi nhanh lắm. Chẳng mấy chốc mà con gái lấy chồng." 

Tiến nói, nghe giọng buồn buồn. Mình đành an ủi: 

- "Bạn hâm rồi. Con tớ năm nay mới có 5 tuổi. Còn lâu mới lấy chồng nhé. Tớ cũng mong sau này nó sẽ lấy được một người đàn ông giống bạn là đủ." 

- "Thế đằng ấy thấy tớ thế nào?" 

Tiến hỏi, mình suy nghĩ một lát rồi đáp: 

- "Đằng ấy á? Là một người đàn ông biết quan tâm đến vợ con, kinh tế, công việc ổn định. Cũng đẹp trai. Con gái lấy được người như đằng ấy là tớ mừng rồi" 

- "Tớ đâu có được như thế. Bạn cứ nói quá." 

Tiến cười, mình cũng cười. 

Hai vợ chồng tỉ tê mãi tới tầm mười hai giờ mới ngủ. 

Sáng. 

Cơm nước xong xuôi, mình thắt cà vạt cho chồng. Ngắm ông xã sơ mi cà vạt chỉnh tề, ngẩn ngơ thơ thẩn. 

- "Đằng ấy sao ngơ ra thế? Thấy tớ đẹp trai quá nên bị ngẩn ngơ à?" 

- "Ừ. Chồng tớ từ ngày lấy nhau được tớ tầm bổ. Dạo này tăng cân, body săn chắc rắn rỏi đẹp trai lắm bạn ạ. Chồng tớ còn có múi cơ đấy. Chứ ngày xưa chồng tớ gầy như que củi ấy" 

- "Thế mà ngày xưa. Cái hồi còn cấp ba. Ai khen tớ đẹp trai, người cũng đẹp ý không biết. Hóa ra chỉ là nịnh hót hả?" 

- "Thực ra thì trong mắt tớ ông xã lú nào chẳng đẹp trai. Nhưng bây giờ đẹp trai hơn ngày ấy."

Chồng mình nghe mà mát cả lòng. Được cô con gái cũng dẻo mỏ giống mẹ: 

- "Đúng đúng. Bố con là đẹp giai nhất hệ mặt trời nha." 

Chồng cười tít, vợ cũng vui lây. 

Bố thơm con gái một cái đánh chụt. 

Sau đó thì hôn lên chán vợ nói tạm biệt. 

Bố bế con gái ra xe chở đi học rồi đi làm luôn. 

Mình nhìn theo bóng dáng hai bố con nhà nó. Vui vẻ biết là bao. 

Cuộc sống hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản như thế
Bình Luận (0)
Comment