Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Chương 1

Cháu gái bị sứt môi bẩm sinh, chị dâu lại nói đó là ngọc thố hạ phàm.

 

Tôi không thể nhìn cảnh cháu gái mình mang dị tật như vậy nên đã bỏ ra số tiền lớn để đưa cháu gái đi làm phẫu thuật tái tạo nhiều lần. 

 

Về sau, cháu gái bước chân vào giới giải trí nhưng thất bại. 

 

Nó quay ra oán hận rồi đ.â.m một nhát d.a.o vào bụng tôi, hung hăng chửi mắng: 

 

“Mẹ tôi nói rồi, tôi là ngọc thố hạ phàm. Nếu không phải cô phá hỏng gương mặt của tôi, thì tôi chắc chắn là nữ minh tinh xinh đẹp nhất, đã sớm kiếm được cả đống tiền rồi! Chính cô đã hủy hoại cả đời tôi!” 

 

Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về ngày tổ chức tiệc đầy tháng của nó. 

 

Nếu môi thỏ tốt như vậy, thì cứ để nó giữ lại đi.

 

01

 

Xung quanh rộn ràng tiếng cười nói, đám người thân đang tụ tập quanh đứa bé để làm lễ "bắt đồ". 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Cháu gái vừa đầy tháng, cuối cùng cũng có thể mang ra cho mọi người nhìn mặt. 

 

Ai nấy đều mỉm cười khi nhìn thấy đứa bé trắng trẻo mập mạp. 

 

Chỉ là, dần dần có người phát hiện ra điều gì đó không ổn.

 

“Miệng đứa nhỏ này nhìn kỳ kỳ, môi trên sao lại có đường giống như bị nứt ra vậy?” 

 

“Đúng rồi đó, khác hẳn mấy đứa trẻ bình thường.” 

 

“Con tôi lúc đầy tháng trắng trẻo xinh xắn, môi đỏ hồng nhìn dễ thương lắm, còn đứa này thì…” 

 

Nghe tới đây, chị dâu tôi – Phương Mộng Nhã – lập tức nổi đóa, nước miếng bay tứ tung: 

 

“Mấy người thì biết cái gì! Tôi đã đi coi thầy rồi, đây là sứt môi bẩm sinh. Có biết Hằng Nga và Ngọc Thố không? Đều là tiên nữ sống trên cung trăng đấy! Con gái tôi là ngọc thố hạ phàm, là tiên nữ, đương nhiên không giống người phàm rồi!”

 

Chú Ba trước đây từng giúp đỡ trong bệnh viện trên thành phố, sắc mặt ông nghiêm lại. 

 

Ông bước tới bế đứa bé vào lòng, dùng tay vạch môi trên của bé ra, cẩn thận quan sát. 

 

“Không ổn lắm, cái miệng này tôi nhớ từng thấy rồi, bác sĩ nói đây là bệnh. Trẻ con mà mắc bệnh thì phải chữa ngay, tuyệt đối đừng kéo dài, để lâu sẽ xảy ra vấn đề.” 

 

Phương Mộng Nhã bĩu môi, giật lại đứa trẻ, trừng mắt nhìn Chú Ba, bắt đầu nói giọng mỉa mai: 

 

“Chú Ba à, sau này chú đừng đến mấy cái phòng khám nhỏ không chính quy đó nữa. Bệnh nhẹ bệnh vặt thì còn được, chứ nói bậy nói bạ mà gây ra án mạng thì khó mà gánh nổi đấy. 

 

“Biết đâu còn liên lụy đến cả nhà ấy chứ.” 

 

“Cái miệng của Linh Linh nhà chúng ta giống thỏ con vậy, đáng yêu biết bao, không hiểu thì đừng nói bừa.” 

 

Chú Ba tức đến bật cười, lắc đầu không nói thêm gì nữa. 

 

Phương Mộng Nhã thấy mình chiếm thế thượng phong, càng thêm đắc ý, đẩy lời sang cho tôi: 

 

“Tần Tần nhà chúng ta là sinh viên đại học, hiểu biết rộng, lời nói có lý hơn. Tần Tần à, em nói xem, Linh Linh nhà chúng ta có phải là ngọc thố chuyển thế không!” 

 

Tôi đã ngà ngà say được một lúc, giờ tỉnh táo lại thì cảnh tượng kiếp trước lướt qua trong đầu. 

 

Kiếp trước, tôi kiên quyết phản bác lời chị dâu, lấy điện thoại ra cho mọi người xem. Loại môi thỏ này chính là bệnh, là bệnh bẩm sinh, khiến chị ấy rất mất mặt. 

 

Mọi người đều nhìn vào, tư liệu trong điện thoại tôi hiển thị rất rõ ràng. 

 

Phương Mộng Nhã cứng họng, một mình chị ấy không thể chống lại cả làng, đành phải đổi lời. 

 

Tôi đã tra tài liệu, biết rằng môi thỏ thuộc dạng sứt môi hở hàm ếch, tuy là dị tật bẩm sinh nhưng cũng là loại dễ chữa trị nhất.

 

Hơn nữa, khuyết điểm này ảnh hưởng đến hô hấp, không chừng sau này nói chuyện cũng khó khăn. 

 

Cháu gái ruột của tôi – Giang Linh, cuộc đời nó vừa mới bắt đầu, tôi không thể làm ngơ. 

 

Vì vậy, tôi chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tiêu hết mọi mối quan hệ, liên hệ với bác sĩ giỏi nhất cho nó. 

 

Tôi dùng hết toàn bộ tiền tiết kiệm và kỳ nghỉ của mình, nhiều lần đi cùng Giang Linh làm phẫu thuật tái tạo. 

 

Cuối cùng cũng để nó lớn lên khỏe mạnh như một đứa trẻ bình thường. 

 

Về sau, Giang Linh mê đuổi thần tượng đến mức mê muội, bị ám ảnh đến mất kiểm soát, nhất quyết muốn vào giới giải trí và kết hôn với idol. 

 

Công ty giải trí không chọn nó, nó liền đổ hết mọi thất bại lên đầu tôi. 

 

Trong một lần về quê ăn Tết, Giang Linh đ.â.m một nhát d.a.o vào bụng tôi, hung hăng chửi mắng: 

 

“Mẹ tôi nói rồi, tôi là ngọc thố hạ phàm. Nếu không phải cô phá hỏng gương mặt tôi, tôi chắc chắn là nữ minh tinh xinh đẹp nhất, đã kiếm được rất nhiều tiền rồi! Chính cô đã hủy hoại cả đời tôi!” 

 

Phương Mộng Nhã cầm lấy con dao, nhanh chóng rút ra, trực tiếp đẩy tôi xuống khe núi. 

 

Tôi ngã đến mức gân cốt gãy rời, toàn thân nứt xương, đầu cắm xuống đất, bùn lầy phủ kín mặt. 

 

Trong cơn đau đớn toàn thân và sự ngạt thở không thể thoát ra, tôi vĩnh viễn nhắm mắt lại. 

 

Vì oán khí quá nặng, linh hồn tôi mãi không tan. 

Bình Luận (0)
Comment