Đùa Giỡn Diêm Vương

Chương 6

Khoảng một canh giờ thì bọn họ đi tới gần một vách đá.

Nhìn lên trên, có thể nhìn thấy thỉnh thoảng sẽ có một vài hòn đá bất ngờ lăn xuống vách núi, nhìn thôi đã có thể thấy cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận bị đá rơi trúng đầu, đầu nhất định sẽ chảy máu.

Hắn…Lại muốn hái thuốc ở địa phương như thế này? !

Kinh Ngự Phong dừng ngựa ở bên ngoài, tròng mắt đen nhìn về vách núi.

Nơi này có một loại thảo dược, tên là “Thạch Phù Dung”, loại thảo dược này khá là hiếm có, chỉ sinh ra tại vách đá có nham thạch.

“Ngươi ở nơi này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.” Kinh Ngự Phong nói xong, vẫn không quên nhắc nhở. “Nếu ngươi dám tính toán chạy trốn thì đừng quên những lời ta vừa nói với ngươi.”

Lý Nhược Nhi cắn môi, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi.

Nếu không phải có điều cố kỵ, vào lúc này nàng đã đoạt ngựa của hắn chạy trốn, nhưng chuyện lại liên quan đến tính mạng của người vô tội, nàng làm sao có thể chạy đây?

Kinh Ngự Phong quả là ham hiểm, thế nhưng lại lấy tính mạng nô tỳ của hắn đến uy hiếp nàng!

Lý Nhược Nhi tức giận khẽ nguyền rủa trong lòng, chỉ thấy bóng dáng của Kinh Ngự Phong như con chim ưng bay lên vách đá nham thạch, cuối cùng ngừng lại, hắn là đang hái thảo dược đúng không?

Nàng lơ đãng nhìn lên trên, đột nhiên nhìn thấy một hòn đá từ đỉnh núi lăn xuống, mà phương hướng là vị trí Kinh Ngự Phong đang đứng.

Nàng kêu lên.

Ngay lúc hòn đá rơi vào đầu Kinh Ngự Phong, thì bóng dáng của hắn đã tránh sang một bên, người kia thong dong ưu nhã, không nhìn ra nửa điểm chật vật.

Hô! Thật là nguy hiểm!

Lý Nhược Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng bỗng nhiên nghĩ đến —— tại sao nàng lại lo lắng cho Kinh Ngự Phong?

Nàng thật giận bản thân, Lý Nhược Nhi xuống ngựa, thong thả bước qua một bên, không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Đang lúc nàng nhìn đông nhìn tây thì mơ hồ nghe thấy âm thanh nức nở nghẹn ngào.

Tại sao lại có âm thanh này? Nàng không bị ảo giác chứ?

Lý Nhược Nhi nghi ngờ, chuyên tâm lắng nghe, lần này nàng xác định bản thân không nghe lầm.

Thanh âm kia mặc dù yếu ớt, nhưng đúng là thanh âm của động vật, nghe rất đáng thương, làm cho người khác không thể nhẫn tâm bỏ mặt.

Nàng vội vàng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện một con chó vàng khá lớn té ngã trên đất ở dưới một gốc đại thụ. Nhìn kĩ thì thấy thân hình con chó này loang lỗ vết máu, chắc là bị một hòn đá rơi trúng.

Để Lý Nhược Nhi cảm thấy rung động chính là bên cạnh con chó vàng này chen chúc năm sáu con chó nhỏ. Những tiểu thử kia hồn nhiên không biết mẹ của bọn nó đã bị thương, đang chen chúc nhau hút sữa.

Nhìn một màn này, nàng không khỏi cảm thấy may mắn chỗ này cách vách đá một khoảng khá xa, nếu không chỉ sợ những hòn đá thỉnh thoảng sẽ rơi xuống kia sẽ đập trúng đám tiểu cẩu này.

Mắt thấy con chó vàng rất là đau đớn, nhưng nó vẫn thỉnh thoảng cúi đầu, ôn nhu liếm láp đám chó nhỏ, nước mắt Lý Nhược Nhi bỗng chốc tràn ra.

Con chó mẹ vì đám hài tử mà cố gắng sống sót, phần tình cảm này mãnh liệt rung chuyển lòng nàng, làm lệ nóng lưng tròng.

Hồi tưởng lại sự sủng ái của cha mẹ đối với nàng, nàng thậm chí không thể ở bên tận hiếu với cha mẹ, thậm chí còn khiến bọn họ thương tâm khổ sở, nước mắt nàng không ngừng chảy.

Nàng lại nghe thêm tiếng nức nở, Lý Nhược Nhi vội vàng lau nước mắt, nàng đi lên phía trước, muốn nhìn thương thế của con chó vàng.

Vậy mà, nàng vừa mới đi vài bước, con chó lập tức nhe răng trợn mắt , hù dọa nàng đến gần.

Lý Nhược Nhi tạm thời dừng bước, cẩn thận nhìn quanh, nàng thấy đỉnh đầu con chó có một vết thương, hơn nữa nó còn đang phun đầy máu tươi.

Nàng lấy khăn lụa, đi lên phía trước, tính giúp nó cầm máu. Con chó nàng cho là nàng sẽ gây bất lợi cho con nó, con chó vàng há mồm cắn cánh tay nàng.

Lý Nhược Nhi đau đớn, nhưng nàng không mở miệng kêu đau, chỉ sợ tiếng kêu của mình sẽ làm kinh động con chó, khiến nó càng thêm hung hăng.

Nàng cố nén đau đớn, thủ thỉ trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương bảo bảo của ngươi, ta chỉ muốn trợ giúp ngươi mà thôi.”

Có lẽ ngữ điệu của nàng hết sức ôn nhu, có lẽ ánh mắt nàng tràn đầy quan tâm, cũng có lẽ nàng hiền hòa dễ gần, con chó vàng cuối cùng cũng buông xuống địch ý.

Cánh tay truyền đến sự đau đớn, Lý Nhược Nhi đau đến nhăn mày, nhưng nàng cố chịu đựng, nàng biết rằng con chó cần sự trợ giúp của nàng.

Nàng cầm khăn lụa lên, nhẹ nhàng chùi vết máu cho con chó, đồng thời nhẹ giọng nói: “Ngươi nên vì bảo bảo mà cố gắng lên, được không? Bọn nó cần ngươi, ngươi nhất định phải chống đỡ.”

Kinh Ngự Phong đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn một màn này.

Khi hắn thấy nàng xoay người tránh đi, hắn vốn tưởng nàng định chạy trốn, liền đuổi theo, không nghĩ tới lại thấy con chó bị thương và một ổ chó con này.

Thấy nàng bị con chó hung hăng cắn, nàng chẳng những không tức giận còn nhẫn đau trấn an cảm xúc của con chó, một lòng muốn trợ giúp nó, lòng hắn xuất hiện một cảm xúc khó nói nên lời.

Tất cả lực chú ý của Lý Nhược Nhi đều ở trên người đám chó, không chút chú ý phía sau nàng.

Nàng cũng không quản con chó có nghe hiểu lời nàng nói hay không, nàng vẫn mở miệng nhẹ giọng nói: “Ta sẽ đưa một đại phu rất là lợi hại tới giúp ngươi, y thuật của hắn rất cao minh, nhất định hắn sẽ cứu được ngươi. Bất quá ngươi vạn lần không được cắn hắn, vạn nhất chọc hắn giận, nói không chừng hắn sẽ không cứu ngươi đâu.”

Nàng vừa nói xong, Kinh Ngự Phong lạnh lùng mở miệng: “Cho dù nó không cắn ta, thì ta tại sao lại phải cứu nó?”

Con chó vàng giống như cảm nhận được hắn lai đồ bất thiện, lần nữa nhe răn trợn mắt dọa hắn.
Bình Luận (0)
Comment