Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi

Chương 21

Editor: Kẹo Mặn Chát

Lúc Ngô Hàng dùng chìa khóa mở cửa phòng ngủ thì mới biết Giang Cẩn Hành đã trở lại, hắn kéo vali vào cửa, kỳ quái nhìn bóng lưng của bạn cùng phòng: "Cậu ở trong phòng mà còn khóa cửa làm gì? À đúng rồi, sao lần này cậu lại về sớm thế? Hồi trước cậu toàn đến buổi tối trước ngày đi học mới về cơ mà? Ơ, trời còn đang sáng cậu kéo rèm để làm chi? Làm cho phòng tối thui à..."

Suy nghĩ vụn vặt của Ngô Hàng bị đánh gãy vào ngay khoảnh khắc Giang Cẩn Hành xoay người, bởi vì hắn nhìn thấy một cái đầu thò ra khỏi vòng tay của người kia -- khuôn mặt búp bê, đôi mắt to tròn, nhìn trông vừa trắng vừa mềm. Trong chốc lát, Ngô Hàng thậm chí không thể nhận ra đó là con trai hay con gái, nhưng dầu gì hắn cũng đã biết nguyên nhân Giang Cẩn Hành khóa cửa kéo rèm giữa ban ngày ban mặt.

Sầm Nhạc đỏ mặt muốn đẩy Giang Cẩn Hành ra, rồi lại bị anh ôm bả vai kéo vào lòng.

Nhìn bạn cùng phòng aka cún độc thân đột nhiên chết máy, Giang Cẩn Hành nở một nụ cười khó hiểu, anh đẩy Sầm Nhạc đến trước mặt Ngô Hàng, phóng khoáng nói: "Giới thiệu một chút, đây là bạn trai nhỏ của tôi, Sầm Nhạc. Sầm Nhạc, đây là bạn cùng phòng của anh, Ngô Hàng."

"Chào anh..." Sầm Nhạc không ngờ lại gặp bạn cùng phòng của Giang Cẩn Hành trong tình huống này, vừa xấu hổ vừa khó xử, vì thế ánh mắt nhìn Ngô Hàng cũng mang theo vài phần đáng thương, giống như một bé cún nhỏ không cẩn thận mắc lỗi.

Ngô Hàng chợt cảm thấy thân mang nghiệp chướng nặng nề, nói với Sầm Nhạc cũng nhẹ nhàng hơn: "Chào em chào em, năm nay em mới thi đậu vào đại học A đúng không? Sau này có chỗ nào không hiểu cứ việc đến hỏi anh."

Ngô Hàng vừa nói xong liền ý thức được mình nói sai rồi, dưới ánh mắt bất thiện của Giang Cẩn, hắn vội sửa lời: "Nói nhầm nói nhầm, hỏi cậu ta, hỏi Giang Cẩn Hành, hỏi bạn trai em ấy, anh không biết cái gì đâu!"

Giang Cẩn Hành hài lòng, anh nhìn lướt qua màn hình điện thoại, hỏi Ngô Hàng: "Tối nay có rảnh không? Sầm Nhạc muốn mời mấy người các cậu đi ăn một bữa cơm, tôi đã nói với Diêm Đào và Trần Gia Du rồi."

"Mời bọn anh ăn cơm?" Ngô Hàng xua tay với Sầm Nhạc: "Không cần khách khí như vậy."

Sầm Nhạc lại kiên định nói: "Cần!"

Trong nhận thức của Sầm Nhạc, một khi thoát ế thì nhất định phải mời bạn bè của người yêu mình ăn cơm. Trước đây cậu còn là học sinh lớp 12, mọi phương diện đều không cho phép, bây giờ cậu cũng thi đậu đại học A rồi, cho nên bữa cơm này chắc chắn phải mời.

Thế là sáu giờ tối, Sầm Nhạc và bốn người trong ký túc xá Giang Cẩn Hành cùng ngồi trong ghế lô của một tiệm ăn bên ngoài đại học A. Tiệm này vừa rẻ vừa ngon, sinh viên thường xuyên lui tới, vốn Sầm Nhạc muốn đi nhà hàng đắt tiền hơn nhưng lại bị đám bạn cùng phòng của Giang Cẩn Hành khuyên nhủ.

Ba người bạn cùng phòng của Giang Cẩn Hành đều là những người biết ăn nói, tinh tế dễ gần, họ về không đề cập tới khuynh hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của hai người Sầm Nhạc, nhưng mà lại cực kỳ tò mò về quá trình hai người ở bên nhau.

"Trong hai người là ai theo đuổi ai thế?" Trần Gia Du là người nhiều chuyện nhất, ánh mắt của hắn nhìn Sầm Nhạc giống như một ông chú biếи ŧɦái quái gở.

Diêm Đào chắc chắn nói: "Cái này mà cần hỏi nữa à, nhất định là lão cẩu Giang Cẩn Hành này đi dụ dỗ bạn nhỏ trước rồi, cậu ta xấu xa đến cỡ nào mấy ông cũng không phải không biết. Phục vụ, thêm hai chai bia lạnh và một bình rượu đế!"

Sầm Nhạc ngượng ngùng gãi đầu, cậu liếc trộm Giang Cẩn Hành, phát hiện anh không có ý muốn nói chuyện, nụ cười trên mặt như có như không, thế là Sầm Nhạc đành phải nhắm mắt nói thật: "Là...là em theo đuổi anh ấy. "

"Hố hố, giỏi vãi! Sao em đuổi theo được vậy? Mau kể cho anh nghe chút đi." Trần Gia Du truy hỏi tới cùng.

Sầm Nhạc chống má, né tránh ánh mắt Giang Cẩn Hành: "Thì là nhất định phải bám lấy anh ấy đến chết mới thôi, cầm bài tập qua nhà hỏi anh ấy, trên đường đi học ngẫu nhiên gặp mặt các thứ..."

Ngô Hàng đang nghe say sưa ngon lành thì bất chợt nhớ tới một chuyện, chen vào một câu: "Vậy ra hotboy khoa của chúng ta thích em dâu như vậy? Thảo nào trách không được, lúc trước có mấy em gái chị gái ngây thơ viết thư tình cũng không lọt vào mắt xanh của lão Giang."

Cả bàn ăn bỗng nhiên rơi vào im lặng, Sầm Nhạc mở to hai mắt quay đầu nhìn Giang Cẩn Hành, Giang Cẩn Hành vội vàng giải thích: "Anh không nhận, cũng hoàn toàn không biết các cô ấy."

Ngô Hàng biết mình lại nói sai, nhanh chóng xin lỗi Sầm Nhạc dưới ánh mắt hung ác của Giang Cẩn Hành.

Diêm Đào dùng rượu chặn miệng Ngô Hàng lại, sau đó xắn tay áo lên nói với Sầm Nhạc: "Em dâu, anh nói cho em biết, nếu em cảm thấy mình vất vả cực khổ mới theo đuổi được lão Giang, vậy thì em chắc chắn là bị lừa rồi. Lúc về nhớ tra hỏi cậu ta thật kỹ, tên này lòng dạ đen tối lắm đấy."

"Chậc, mấy cậu làm gì vậy? Ai nấy không phải châm ngòi ly gián thì cũng hủy hoại hình tượng của tôi." Giang Cẩn Hành xoa đầu Sầm Nhạc, "Bọn họ đều là mấy lão mất nết, bảo em đừng mời bọn họ ăn cơm mà em không nghe."

Trần Gia Du không vui, dùng đũa làm đũa phép vung về phía Giang Cẩn Hành: "Nè he! Bọn họ mất nết có liên quan gì đến tôi? Cậu xem cậu bắt cóc trẻ vị thành niên mà tôi có nói cái gì đâu? Đúng không Sầm Nhạc, lúc hai người ở bên nhau hẳn là em còn chưa trưởng thành nhỉ? À mà bây giờ em trưởng thành chưa thế?"

Giang Cẩn Hành: "Phục vụ, thanh toán."

"Đồ ăn còn chưa lên thanh toán cái rắm nhá!"

"Bữa cơm này cũng không phải cậu mời, cậu nói không tính!"

"Giang Cẩn Hành bắt nạt người kìa, em dâu em mau tới quản!"

Cảnh tượng bỗng chốc loạn thành một đoàn, Sầm Nhạc vui vẻ cười lớn, chút thận trọng ban đầu cũng hoàn toàn biến mất.

Rượu quá ba vòng, máy hát của mọi người đều mở ra, đây là lần đầu tiên Sầm Nhạc uống rượu, tuy Giang Cẩn Hành không cho cậu uống nhiều, nhưng cồn rượu vẫn xông lên đầu, người khác hỏi cậu chuyện gì cậu cũng nói thật, thậm chí có một số việc ngay cả Giang Cẩn Hành cũng không biết.

Chẳng hạn như, bắt đầu thích Giang Cẩn Hành từ khi nào?

Sầm Nhạc ngây ngô cười rộ lên: "Từ khi còn học trung học, nhưng lúc đó em không hiểu chuyện, mặc dù thích anh ấy, nhưng lại nói xấu anh ấy không ít lần. Em nhớ khi đó có một bạn nữ khen anh ấy đẹp trai thì bị em nghe thấy, em liền lừa người ta nói là tuy Giang Cẩn Hành đẹp trai nhưng lại cực kỳ đào hoa ong bướm, cho nên ngàn vạn lần đừng thích anh ấy."

Giang Cẩn Hành: "..."

Lại như, nụ hôn đầu tiên là khi nào?

Sầm Nhạc đỏ mặt: "Thì là một năm trước, vào cái ngày em tỏ tình với anh ấy, à nói mới nhớ bọn em đã ở bên nhau một năm rồi."

Giang Cẩn Hành vẫn luôn yên lặng lắng nghe bất chợt nói: "Không đúng, chúng ta ở bên nhau một năm hai tháng."

"Thật sao?" Đầu Sầm Nhạc bị cồn rượu làm cho choáng váng, cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng mấy chốc lại bị câu hỏi mới thu hút sự chú ý.

Tại sao lại chọn chuyên ngành tài chính?

"Bởi vì em muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền." Sầm Nhạc nói.

Mà trước đó cậu trả lời Giang Cẩn Hành là, cậu thích chuyên ngành kinh tế.

"Kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì hả? Tất nhiên là để nuôi gia đình á!" Sầm Nhạc cầm ly rượu trịnh trọng nói, "Không phải các anh là sinh viên khoa Sinh sao, em nghe nói mấy thiết bị phòng thí nghiệm đều rất đắt. Cho nên em muốn kiếm được thật nhiều tiền, sau đó xây cho anh em một phòng thí nghiệm lớn, anh ấy chỉ cần an tâm làm nghiên cứu là được, còn chuyện kiếm tiền nuôi gia đình cứ giao cho em."

Ba chú cún độc thân bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một nắm thức ăn cho chó, mấu chốt là thức ăn cho chó này là tự mình muốn.

Giang Cẩn Hành không kìm lòng được, ôm lấy mặt Sầm Nhạc hôn mạnh một cái: "Sao em lại thương người như thế? Hả? Vậy thì chúng ta quyết định, em phải nuôi anh cả đời."

Tuy rằng đầu óc Sầm Nhạc đang mơ hồ, nhưng ánh mắt lại sáng lên: "Được! Tiền của em, sổ tiết kiệm của em, tiền lương của em đều cho anh hết!"

Tổ ba người bóng đèn điện thẳng thừng kêu không chịu nổi, phần hỏi đáp hóng hớt kết thúc ở đây.

Sầm Nhạc vừa thi đậu đại học A, lại là lần đầu tiên gặp bạn bè của Giang Cẩn Hành, cực kỳ vui vẻ. Mặc dù cậu là người uống ít nhất, nhưng lại say nhất, trước khi rời đi đã say đến mức ngay cả đường cũng không đi được, chỉ có thể để Giang Cẩn Hành đỡ.

Sau khi tạm biệt bạn cùng phòng, Giang Cẩn Hành cõng Sầm Nhạc chậm rãi đi về căn hộ nhỏ thuê bên ngoài trường. Sầm Nhạc nằm sấp trên lưng anh vẫn không có động tĩnh gì, Giang Cẩn Hành cho rằng cậu đang ngủ, chốc lát sau lại bất chợt nghe thấy cậu nhỏ giọng lầm bầm: "Vì sao lại là một năm hai tháng? Rõ ràng trước kỳ nghỉ hè năm ngoái anh cũng không biết em..."

Giang Cẩn Hành cười: "Sao lại không biết em được? Ngày đầu tiên em đi học ở cấp ba, đại diện học sinh lớp 10 lên bục phát biểu, quên lời đến bốn lần. Sau khi phân ban xã hội và tự nhiên, chỉ có một lần em không thi được hạng nhất, là bởi vì ngày đó em bị viêm dạ dày ruột cấp tính, không thi một môn, cho nên thành tích chỉ đứng giữa lớp. Có lần các bạn cùng lớp chép bài tập của em, vì đúng quá nhiều nên bị nghi ngờ là chép đáp án, kết quả vừa hỏi thì biết không chép đáp án mà chép của em..."

Sầm Nhạc nằm sấp trên lưng Giang Cẩn Hành, gục đầu lên vai anh, ú ớ chất vấn: "Anh..anh...anh..sao anh lại biết những chuyện này? "

Giang Cẩn Hành quay đầu hôn lên chóp mũi Sầm Nhạc: "Em đoán xem?"

Sầm Nhạc ngây ngốc cười rộ lên, sau đó đột nhiên dang tay vui vẻ ngửa mặt lên trời hô to: "Bởi vì anh thích em! Giang Cẩn Hành thích Sầm Nhạc! Ahhhh!"

Người đi đường kéo nhau liếc mắt nhìn lại.

Sầm Nhạc xém chút nữa ngã ngửa khỏi lưng Giang Cẩn Hành, khiến Giang Cẩn Hành sợ tới mức vội vàng cúi người cõng cậu lại.

Giang Cẩn Hành không muốn so đo với bé sâu rượu này, vì để phòng ngừa lại tái diễn chuyện ngoài ý muốn, anh chuyển sang dùng phương thức ôm công chúa, ôm Sầm Nhạc nằm ngang trong vòng tay của mình. Lúc này Sầm Nhạc đã yên lặng trở lại, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Giang Cẩn Hành, không biết có phải đã ngủ hay chưa.

Giang Cẩn Hành bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm như đang nói với chính mình: "Đúng vậy, Giang Cẩn Hành thích Sầm Nhạc, thích từ lâu rồi. Em nói muốn nuôi anh cả đời, cũng không được đổi ý."

Qua hồi lâu, Sầm Nhạc "Ừ" một tiếng, không biết là cho Giang Cẩn Hành đáp án, hay là lời nói mớ trong giấc mộng.

Giang Cẩn Hành bật cười, anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, cách đó không xa chính là căn hộ bọn họ ở chung, giờ đây ánh trăng lên cao sáng tỏ, anh ôm người mình thích, mỗi một bước đi đều là đường về nhà.

________________
Bình Luận (0)
Comment