Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi

Chương 7

Editor: Kẹo Mặn Chát

Sau khi kết quả kiểm tra hàng tuần được công bố, Sầm Nhạc than ngắn thở dài nguyên một buổi sáng.

Bạn học có lòng tốt muốn an ủi cậu, ai rồi cũng sẽ có lúc thi không tốt mà, nhưng sau đó liếc nhìn bài thi trong tay cậu thì cả đám quay đầu bỏ đi, dù sao phàm nhân không có cách nào lý giải ý nghĩ của mấy thánh học giỏi.

Sầm Nhạc cực kỳ buồn, không phải vì tốt không thi mà là hoàn toàn ngược lại, lần này cậu thi quá tốt, cũng trách đề thi lần này quá đơn giản. Ba môn thi Tiếng Anh, Ngữ Văn, Toán học, mỗi môn 150 điểm tổng cộng 450 điểm, Sầm Nhạc cộng tới cộng lui mới trừ được gần 20 điểm, môn Toán lại còn được điểm tối đa.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Sầm Nhạc, cậu có thể dùng ba tờ đề thi này ở lại nhà Giang Cẩn Hành ít nhất nửa tiếng, bây giờ thì hay rồi, chỉ sợ chưa tới mười phút sẽ bị đuổi ra ngoài.

Sầm Nhạc bắt đầu xấu xa nghĩ, bây giờ ép Giang Cẩn Hành học lịch sử phổ thông, sau đó đến dạy kèm cậu thì có phải làm khó người ta quá không nhỉ...

Nhưng Sầm Nhạc nhanh chóng suy nghĩ thông suốt, dù sao mười phút cũng là sáu trăm giây, vì thế sau tiết tự học buổi tối cậu liền phóng xe đạp với tốc độ ánh sáng về nhà.

Nói đến xe đạp à, Sầm Nhạc lại nhớ tới chuyện tuần trước Giang Cẩn Hành đạp xe đưa đón cậu. Thật ra buổi sáng hôm đó xe đạp đã được mẹ Sầm tìm người sửa xong, nhưng Sầm Nhạc không nói cho Giang Cẩn Hành biết, mượn cơ hội lại cọ xe thêm một ngày. Sau đó bị mẹ Sầm bắt được, mắng cậu một trận dưới ánh nắng thật lâu, vẫn là Giang Cẩn Hành đi qua khuyên nhủ mới được.

Bởi vì Mẹ Sầm cảm thấy áy náy, mấy ngày liền đều mang chè đậu xanh sang cho nhà họ Giang, Sầm Nhạc vừa nhận đòn roi từ tình thương của mẹ, vừa vui vẻ nhân cơ hội này qua nhìn Giang Cẩn Hành.

Mẹ Giang biết buổi tối Sầm Nhạc sẽ tới hỏi bài Giang Cẩn Hành, cho nên đã chuẩn bị rất nhiều hoa quả còn có một bát chè nấm tuyết bách hợp to, đều chất đống trên bàn học trong phòng Giang Cẩn Hành. Sầm Nhạc vô cùng ngượng ngùng nói mình chỉ ngồi một lát thôi, không cần nhiều thứ như vậy. Mẹ Giang bèn nói cậu muốn ăn bao nhiêu thì ăn, còn dư lại thì để cho Giang Cẩn Hành.

Thế là Sầm Nhạc nhìn Giang Cẩn Hành, khuôn mặt cậu từ từ đỏ lên, cũng không biết đang nghĩ tới cái gì.

Đây là lần đầu tiên Sầm Nhạc vào phòng Giang Cẩn Hành, cậu vẫn cho rằng phòng của Giang Cẩn Hành nhất định tràn ngập "tiên khí", mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp tỉ mỉ, chỉ sợ một cây bút đã dùng qua cũng lóe ra ánh sáng chói mắt.

Nhưng sự thật không phải như vậy, phòng của Giang Cẩn Hành tràn ngập hơi thở cuộc sống, chăn đắp trên giường tùy ý gấp hai cái rồi ném xuống cuối giường, mấy quyển sách đã đọc nằm rải rác ở đầu giường, trên tường còn dán áp phích của cầu thủ NBA nổi tiếng —— nơi này chính là một căn phòng bình thường của một chàng trai sinh hoạt, cũng không khác gì Sầm Nhạc.

Sầm Nhạc lập tức cảm thấy khoảng cách với Giang Cẩn Hành đã được kéo gần hơn rất nhiều.

"Qua đây nào, chúng ta tranh thủ thời gian, hỏi xong em có thể về sớm nghỉ ngơi." Giang Cẩn Hành đẩy đồ ăn vặt sang một bên, ý bảo Sầm Nhạc ngồi xuống ghế bên cạnh.

Sầm Nhạc bẽn lẽn, ôm cặp sách ngồi xuống bàn học, lấy bài thi tiếng Anh và Ngữ Văn của mình ra.

"Lần này em thi Toán cũng được, nhưng Tiếng Anh và Ngữ Văn vẫn kém hơn một chút."

Giang Cẩn Hành vừa nhìn thấy bài thi liền nở nụ cười: "Đúng thật là vậy, đều không đạt điểm tối đa, nhưng phần lớn đều làm rất tốt."

Sầm Nhạc đỏ mặt: "Không...không đến mức như vậy đâu."

Giang Cẩn Hành lật qua lật lại nhìn bài thi hai lần: "Mấy đề này anh thấy em đều đã sửa xong, còn chỗ nào không hiểu sao?"

Sầm Nhạc chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm làm sai duy nhất trong bài thi tiếng Anh rồi nói: "Em thường xuyên mắc lỗi khi làm câu hỏi main idea trong bài, em cảm thấy mạch não của mình không giống với mạch não của người ra đề."

Giang Cẩn Hành giải thích đáp án một lần cho cậu, sau đó nói: "Anh thấy là sau này khi em luyện tập làm bài đọc, chú ý sau mỗi phần đều sẽ dùng một câu cuối tóm tắt nội dung chính của toàn bài, giống như đọc hiểu ngữ văn vậy."

Sầm Nhạc gãi đầu: "Nhưng em đọc hiểu ngữ văn cũng không tốt lắm..."

"Cho nên mới phải luyện tập nha." Giang Cẩn Hành mỉm cười nhìn cậu, "Học ngôn ngữ không phải đều là vậy sao."

Sầm Nhạc nghiêm túc gật đầu: "Còn có phần làm văn nữa, cải thiện phần này như thế nào đây anh?"

......

Hai mươi phút sau, Sầm Nhạc không còn gì để hỏi trong hai tờ bài thi này nữa.

"Được rồi, còn có câu hỏi nào không?" Giang Cẩn Hành đẩy bát chè nấm tuyết bách hợp trên bàn đến trước mặt Sầm Nhạc, bảo cậu vừa ăn vừa nghĩ.

Lúc này nhiệt độ của bát chè vừa vặn có thể ăn, vị đắng của bách hợp hòa lẫn với vị ngọt thanh của nấm tuyết, hơn nữa mẹ Giang còn cho thêm một ít đường phèn. Sầm Nhạc ăn một miếng, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm hạnh phúc, làm cho Giang Cẩn Hành nhìn thôi cũng muốn xoa đầu cậu.

Sầm Nhạc cắn thìa im lặng một lúc, sau đó lấy ra bài thi Toán max điểm của mình.

Giang Cẩn Hành: "?"

Sầm Nhạc giả bộ bình tĩnh: "Câu này, câu này còn có cả câu này, em đều không hiểu gì hết, cũng không biết tính toán như thế nào."

Giang Cẩn Hành nhịn cười, không vạch trần cậu: "Được, em nhìn cậu hỏi này, ở đây ghi X là..."

Mười phút sau, bài thi toán cũng được giảng xong.

Sầm Nhạc nghiêm túc nhìn Giang Cẩn Hành: "Anh, anh thật sự không thông thạo lịch sử chính trị sao?"

Giang Cẩn Hành bất đắc dĩ: "Khụ, thật sự anh không giỏi môn đấy lắm."

"Vậy thôi ạ." Nỗi buồn rầu của Sầm Nhạc sắp trào ra rồi.

Cuối cùng Giang Cẩn Hành vẫn không nhịn được, anh đè tay lên đầu Sầm Nhạc, dùng chút sức kéo cậu lại gần mình. Vật nhỏ này có gan nhìn trộm anh từ trên cửa sổ lầu hai, mà hiện tại chính chủ đang ngồi ở bên cạnh cậu, ấy thế cậu lại hận không thể ngồi cách anh xa tận tám trượng.

Sầm Nhạc không biết Giang Cẩn Hành muốn làm gì, cậu mở to mắt ngây ngốc nhìn Giang Cẩn Hành. Dường như đôi mắt của Giang Cẩn Hành có một loại ma lực nào đó, khiến Sầm Nhạc liên tưởng đến xoáy nước ngoài biển rộng, rõ ràng là màu nâu sẫm rất dịu dàng, nhưng nhìn lâu lại làm cho người ta không khỏi muốn ngã vào trong đó.

Cậu cách vòng xoáy kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, yên lặng đến mức Sầm Nhạc có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

Giang Cẩn Hành ôm đầu Sầm Nhạc, kéo ngắn khoảng cách giữa hai người lại có chút thân mật nhưng không vượt quá giới hạn, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi môi sáng lấp lánh dính ít chè của Sầm Nhạc: "Hôm nay muộn lắm rồi, còn có câu hỏi gì thì để ngày mai hỏi đi."

Cả người Sầm Nhạc bỗng phấn khởi cả lên, cậu nắm chặt cổ tay của Giang Cẩn Hành, vui vẻ nói: "Được sao ạ?!"

"Ừm."

"Yeah! Vậy thì em về trước, tạm biệt anh! Ngày mai em lại tới tìm anh!"

Nói xong, Sầm Nhạc thu dọn cặp sách biến mất như một cơn gió, Giang Cẩn Hành dở khóc dở cười, đang định sắp xếp đồ đạc trên bàn thì bỗng phát hiện Sầm Nhạc đã để quên vở nháp của mình.

Vở nháp của Sầm Nhạc cũng luộm thuộm y như bản thân cậu, cạnh giấy nhăn nhúm, trên mặt bìa dùng bút đỏ xanh đen vẽ đủ loại đường nét tùy ý, vở nháp bị vẽ thành một đống lộn xộn, thoạt nhìn giống như bùa vẽ quỷ.

Giang Cẩn Hành cầm lên mở ra nhìn qua, vậy mà ở mỗi trang đều có thể tìm được hai ba tên của mình.

Tịch thu.

Giang Cẩn Hành vui vẻ đưa ra quyết định, nhét vở nháp vào ngăn kéo có khóa của mình.

- -------------------
Bình Luận (0)
Comment