Đưa Tôi Qua Tình Năm 17

Chương 15

Ngày hôm ấy.

quả thật tôi với cậu ta đã không còn liên quan gì tới nhau, một chút cũng không có.

Vậy mà tôi lại tự lừa bản thân bằng chính cái ranh giới mập mờ ấy, lẽ ra, tôi đã chôn mảnh tình này thật sâu nhưng lại vô tình chạm vào nó nên phải để cái ngày hôm đó lu mờ vào quá khứ.

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt rõ rành rành như vậy, ngần ấy đau thương chưa đủ hay sao? Tất cả đều là những thứ đã diễn ra mà tôi chẳng thể phủ nhận.

- Tôi về trước!

Nói rồi, tôi đặt cốc trà sữa còn nóng nguyên vào tay Ngọc Nam, lạnh lùng quay lưng đi, trong đầu tôi chỉ toàn là những suy nghĩ vu vơ, chung quy tóm gọn bởi hai chữ nên hay không nên.

Trời lại bắt đầu đổ mưa, cơn mưa mùa đông vẫn luôn kéo dài dai dẳng như này, vừa khiến người ta điềm tĩnh, nhu hòa nhưng cũng làm người ta bực mình, nóng vội.

Chìm dưới cơn mưa không khác gì vương vấn một mối tình, biết đau nhưng vẫn cố níu giữ, níu giữ sự thật vốn không phũ phàng.

Chiều hôm ấy, tôi còn đang say say ngủ để bù cho tối hôm qua thì tiếng chuông lại vang lên một hồi kéo dài.

Tôi vội vàng túm mái tóc đi xuống dưới nhà mở cửa.

Cánh cổng vừa mới hé ra thì đã có bàn tay vươn tới đập bộp một phát vô đầu tôi.

- Con gái con đứa ở nhà ăn mặc đầu tóc như này à!

Đũy Nam lên giọng ông cụ non nói, tôi cau mày khó chịu, đang lởn vởn trong giấc mộng xuân thì bị hai con mắm này đến phá.

- Thôi vào trong đi.

Hoàng An sắc mặt hơi khó coi, lướt qua người tôi đi vào.

Tôi đưa mắt nhìn theo cậu ta, vừa ngoảnh ra tới cổng thì đã ối dồi ôi, hú hồn con chồn lên thớt, cái mặt của Hạ Phương Uyên nằm gọn trong tầm mắt tôi.

- Hiii!

Uyên cười tươi rói chào tôi, tôi ậm ờ chào lại.

Thực ra lúc đó tôi chỉ muốn hét một câu: Hi cc.

Đã ghét thì đi ứ đâu cũng gặp, các cụ nói oan gia ngõ hẹp cấm có sai.

Sau một hồi hậm hực thì cuối cùng tôi cũng mở được cái sách ra, tuy nhiên.

- Ê, Linh, nhà có gì ăn không mày?

- Có, dưới tủ lạnh đó.

Tôi cắn bút chịu đựng, cứ mỗi lần thằng Nam tới nhà thì y như rằng hôm sau má tôi lại phải đi mua đồ để vào tủ lạnh.

Vừa nói xong, quay đi quay lại tôi đã thấy hắn ôm một đống bánh kẹo lên.

Nào là bim bim, bánh cutas, nước ngọt các thứ.

Tôi nhìn đống đồ ăn mà khóc thét, toàn là con ruột của tui cả.

- Còn gì nữa không mày.

Nam vừa ăn vừa ung dung hỏi, mặt mày tôi xám xịt, đầu phun khói, âm lãnh nói.

- Còn tao này, mày giỏi mày ăn nốt đi.

- Nhưng mà mày có cho tao ăn đâu.

mấy lần rủ mày đi hai ngả mày toàn đánh tao.

(1)

Giọng Ngọc Nam nhỏ lại, hắn lí nhí nói.

Hắn vừa nói xong, máu liều dồn máu não, tôi đánh bốp một phát vô đầu hắn mà gằn giọng.

- Mày còn biết thế cơ à!

- Mày đánh taooo!

Ngay lập tức, nước mắt nước mũi hắn tèm lem, ánh mắt cộng 1000 điểm đáng yêu phóng về phía tôi.

Tuy nhiên, mấy thứ đó bõ bèn gì, bản chất của tôi còn moe hơn hắn 10^10, tôi liền phũ phàng bốp cho hắn một phát nữa vào đầu.

Cho chừa!

- Thôi, học đi.

Hoàng An lên tiếng, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, tôi khó hiểu nhìn cậu ta.

( P/s: Ổng ghen chứ sao -.

- )

- Linh à, giảng tôi bài này đi.

Còn đang lơ mơ thì tự nhiên Phương Uyên bổ nhào tới ôm lấy tay tôi.

Da gà da vịt tôi nổi cả lên, tóc dựng đứng ghê rợn.

Má ơi, dị ứng với cái giọng này thực sự.

- À.

mấy bài này tôi không biết làm, hỏi An.

Tôi đưa tay gãi gãi đầu, mặt mày nhăn nhúm lại y như cái rẻ lau mà gượng ép nói.

Đỗ Hoàng An đáng chết, vậy mà dám đưa cô ta đến đây.

- Ê, Linh

- Sao?

- Nhìn ngon nhỉ!

Ngọc Nam tò mò nhìn mấy miếng độn ngực tui để trên bàn.

Cả người tôi dội lên một đợt rùng mình lạnh giá.

Chết mịa, má tôi mua mà tôi quên chưa cất đi, thằng cha này con là xử nam đúng nghĩa nữa.

- Có đồ ngon như vậy mà không đem ra, tao xin miếng nhá!

Giọng Ngọc Nam bộc lộ rõ sự thích thú, tôi há mồm trợn mắt hét toáng lên rồi bổ nhào đến.

" Bịch"

".

"

Xung quanh tứ phía im re.

Bốn mắt trợn trừng nhìn nhau.

Cổ họng tôi nghẹn ứ chẳng thể nói nên lời, rốt cuộc, cái tình huống quái quỷ gì đang xảy ra đây.

Ngọc Nam ngã nhào xuống sàn còn tôi đè lên người cậu ta.

Cái khoảng cách môi sắp chạm môi này dù không phải yêu nhau cũng làm cho người ta ngượng chín.

- Này, Linh

- H.

a.

hả

Tôi lúng túng trả lời, vừa dứt câu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Ngọc Nam đã túm lấy tay tôi.

- Bà có biết bà đang lên nòng cho súng không?

- .

" Bốp"

Câu nói vừa trót lọt khỏi miệng cậu ta tôi đã đương tay bốp cho một phát nữa vô đầu rồi chống tay đứng dậy.

- Mày mà láo bà thiến mày, với lại mày giống con trai chỗ nào.

Tôi vừa nói xong, không khí lại trở nên ngưng trệ, cảm giác như hơi thở cũng bị đè nép.

Phương Uyên lắp bắp lên tiếng.

- Linh.

bà cũng bạo.

- Ờ.

Chưa để cô ta nói xong tôi đã chặn ngang lời.

Nói gì thì nói, ai dịu dàng bằng bạch liên hoa như cô ta chứ!
Bình Luận (0)
Comment