Dựa Vào Ăn Dưa Trở Thành Chính Cung

Chương 99

…………

Quán bar nằm trên phố đi bộ. Từ cửa ra phải đi một đoạn khá dài mới tới bãi đỗ xe. 

Sau khi Thẩm Xác debut, đã lâu rồi Từ Thanh Dã mới lại có dịp cùng nhau đi bộ như thế này.

May mà thời tiết không quá nóng, nên việc Thẩm Xác che kín từ đầu đến chân, cũng không khiến ai chú ý. 

Từ Thanh Dã khẽ nhìn sang.Rồi nhẹ nhàng đưa tay luồn vào túi áo khoác của Thẩm Xác mười ngón tay đan chặt lấy nhau.

“Đã lâu rồi mới lại được cùng em đi bộ trên đường như thế này. Rõ ràng em debut mới hơn một năm thôi.Sao lại có cảm giác như xa cách cả thế kỷ vậy nhỉ?”

Từ Thanh Dã khẽ dựa vai vào Thẩm Xác. 

Gió đêm thổi qua không lạnh lắm, men rượu còn vương khiến mặt anh hơi nóng.Gió thổi vào lại dễ chịu vô cùng.

“Có lẽ vì dạo này quá bận, chẳng có thời gian gặp nhau. Thế nên khi gặp lại, thời gian mới có cảm giác dài hơn. Dù sao một ngày cũng chỉ có 24 tiếng thôi.Phải chia ra thì đâu còn được bao nhiêu.”

“Ừ, lúc ở cạnh em thì thời gian trôi nhanh thật.Vừa tách ra lại thấy như đã lâu lắm rồi. Rõ ràng mỗi ngày đều có cả đống việc phải làm.”

Từ Thanh Dã khẽ gật đầu. Yêu một nghệ sĩ rắc rối cũng ở chỗ đó.Bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, chẳng có cách nào tránh được.

Lên xe, Thẩm Xác nghiêng người giúp anh cài dây an toàn. 

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần hơi cúi đầu là có thể chạm môi. 

Quả nhiên Thẩm Xác vừa cúi xuống định hôn.Từ Thanh Dã đã nghiêng đầu né đi.Khiến nụ hôn rơi lên má anh.

“Sao thế?”

“Anh vừa uống rượu xong, đừng hôn. Lỡ dính mùi rượu lên người em.Bị nghi say rượu lái xe thì phiền lắm. Mau lái xe đi.”

Từ Thanh Dã vừa nói vừa khẽ quay mặt đi. Men rượu mạnh khiến hơi thở anh đầy mùi cồn.

Nếu lỡ vương lại trên người Thẩm Xác thật, thì không biết giải thích làm sao.

Thẩm Xác bật cười khẽ, giọng mang theo chút cưng chiều:

“Vậy lát nữa về nhà hôn bù nhé.”

Thẩm Xác nói chuyện giữ lời.Vừa xuống xe bước vào nhà, Từ Thanh Dã đã bị Thẩm Xác ép dựa lên cánh cửa.

Nụ hôn dồn dập tràn ngập hơi thở nồng nàn của rượu. Cả người anh như choáng váng.Không biết là vì say hay vì bị hôn đến mất hơi thở.

“Mở miệng ra một chút.”

Thẩm Xác khẽ nâng cằm anh. Từ Thanh Dã ngoan ngoãn hé môi, Thẩm Xác lập tức cúi xuống.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua.Tỉ mỉ nếm lấy hương rượu còn sót lại nơi khóe môi anh.

Đôi tay Từ Thanh Dã bị ghì qua đỉnh đầu ấn ở trên tường, cả người hoàn toàn bị Thẩm Xác khống chế.

Qua hồi lâu hai người mới tách ra, Từ Thanh Dã bị ôm tới trên sô pha.

Anh thở hổn hển nhìn Thẩm Xác, rõ ràng hai người đều đ*ng t*nh.

Nhưng Thẩm Xác thoạt nhìn vẫn bộ dáng quần áo chỉnh tề.Mà anh giống như cục bột bị lung tung x** n*n.

“Ngày mai khi nào em đi.”

“Sáng sớm liền ra cửa. Có hoạt động offline, đêm mai còn phải hồi đoàn phim.”

Thẩm Xác bắt lấy tay Từ Thanh Dã cẩn thận vỗ về chơi đùa.Tay Từ Thanh Dã nhỏ hơn Thẩm Xác một vòng, lòng bàn tay mềm mại.

“Thời gian còn rất ít.Vậy em nhanh ngủ đi.”

Đã lâu không thấy, Từ Thanh Dã cũng muốn cùng Thẩm Xác quấn quýt trong chốc lát.Nhưng Thẩm Xác sáng mai liền phải đi.

Nên nghỉ ngơi tốt mới được.

“Không vội.Trước tiên phải ‘chăm sóc” anh đã.Ít nhất đem nó giải quyết.” (Edit:…@@)

Thẩm Xác chỉ chỉ Từ Thanh Dã.

Thẩm Xác quỳ một gối ở trên mặt đất, duỗi tay kéo quần của Từ Thanh Dã xuống.Chậm rãi cúi đầu.

Từ Thanh Dã nắm lấy tóc Thẩm Xác, không kìm chế được mà phát ra tiếng th* d*c.

Trong phòng hơi thở dồn dập đan xen, cuối cùng bị tiếng nước thay thế.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên, Từ Thanh Dã lại vẫn là thẹn thùng đem chính mình bọc thành cái bánh chưng.

Căn bản không dám nhìn tới Thẩm Xác.Thẩm Xác khi đ*ng t*nh thật sự là quá mê người.

Bình Luận (0)
Comment