Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Chương 26

Than càng trữ càng đầy, nhanh chóng chất cao như núi, nhà họ Đổng càng ngày càng nghèo, tiền nợ lương công nhân cũng càng ngày càng nhiều, dường như không cầm cự được nữa rồi. Nhưng nếu lúc này từ bỏ, với khoản nợ đó, nhà họ Đổng có làm thuê cả đời cũng không trả hết được. Đâm lao thì phải theo lao, không quay đầu được nữa. May mà anh cả và em út vẫn còn chút tiếng tăm trong giới, sau cùng không thể không sống dựa vào chút tiền vay mượn – khoản nợ ngày càng lớn, lần này nếu thua lỗ, không những phá sản mà tính mạng e rằng cũng không giữ.

Đúng lúc công nhân khai thác than nửa năm làm việc không lương, bãi công bỏ việc, mà chủ nợ lại không chịu cho họ vay tiền nữa, thì giá than tăng vọt, tốc độ tăng chóng mặt, còn nhanh hơn cả đợt rớt giá năm xưa.

Kiên nhẫn, nhẫn nhịn, dù đi vay tiền cũng phải kiên nhẫn, cuối cùng đống than chất cao như núi bán đi với giá gấp mười lần giá ban đầu, nhà họ Đổng kiếm được món tiền lớn đầu tiên.

Những ngày sau này mọi chuyện bắt đầu thuận lợi hơn. Muốn người có người, muốn tiền có tiền, tài sản của họ Đổng tăng lên vùn vụt như bóng bay được bơm hơi, liên tiếp mua hết mỏ than này tới mỏ than khác, quy hoạch hết mỏ than này tới mỏ than khác, đồng thời giá than vẫn tiếp tục tăng cao.

Cậu út cũng đã hơn hai mươi tuổi, theo tục lệ địa phương cũng đã đến tuổi cưới vợ. Ông bố phân chia tài sản cho ba cậu con trai. Anh cả được chia mấy mỏ than và một khoản tiền, lại dùng khoản tiền ấy đầu tư vào xưởng gang thép, cậu út yêu thích ngành than, dùng tiền mua thêm mấy mỏ than nữa.

Cậu con thứ hai, vì cậu chỉ chuyên tâm học đại học, lại không đóng góp nhiều công sức trong việc phát triển sản nghiệp. Vốn dự định sẽ không nhận phần tài sản về mình, nhưng dưới sự động viên của bố và anh em, cũng nhận mười phần trăm cổ phần trong đó.

Khi ấy, Đại Đổng đang say mê nghiên cứu xe hơi, liền đem số tiền đó đầu tư vào một thương hiệu xe hơi quốc doanh mới nổi, cộng với số tiền kiếm được từ công việc chuyên môn, đã mua được mười phần trăm cổ phần.

Hệ thống động cơ mà Đại Đổng nghiên cứu nằm trong phạm vi kỹ thuật tiên tiến trên thế giới, đồng thời kiểu dáng đẹp, giá thành rẻ, rất phù hợp với tình hình trong nước. Thương hiệu xe hơi này rất nhanh chiếm lĩnh thị trường, phát triển với tốc độ nhanh chóng.

Sau khi thị trường được mở rộng, tiền cổ tức mỗi năm đối với Đại Đổng lại trở thành một gánh nặng. Cậu vốn không giỏi và cũng không có tâm trí đâu để quản lý tiền bạc, vậy là có bao nhiêu tiền, cậu đều mua nhà một cách rất máy móc.

Đại Đổng sống giản dị, cứ vui vẻ thong dong sống cuộc sống của mình, sau khi gặp Chu Lạc, dự định sẽ cưới cô, cuộc sống tươi đẹp hạnh phúc đang chuẩn bị bắt đầu, nào ngờ một tiếng nổ lớn bên tai, tia chớp tai ương xuất hiện, ông trời thấy chướng mắt khi người ta chọn vẹn quá, đã thị uy rồi.

Chuyện xảy ra tiếp theo đó thật khó tường thuật lại. Đại Đổng trầm ngâm rất lâu mới có thể nói tiếp. Hóa ra cuộc điện thoại của Phan Đông vào nửa đêm hôm đó, chính là điện báo tang. Vì Đại Đổng có thói quen tắt điện thoại di động khi đi ngủ, người nhà cậu lại chỉ lưu số điện thoại cố định nơi ở cũ của cậu, cho nên Phan Đông mới là người đầu tiên nhận được tin dữ đó.

Thời gian trước, xưởng gang thép của nhà họ Đổng gặp chút vấn đề về kinh doanh, bố và anh cả thường xuyên ngồi lại với nhau bàn bạc đối sách. Tối hôm đó, trên đường về nhà, vừa xuống xe thì bị một số người mai phục gần đó xả súng, anh cả chết ngay tại chỗ, bố cậu được đưa đến bệnh viện nhưng không qua khỏi.

Chu Lạc cảm thấy toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, cắn chặt môi lại mới không khiến mình kêu lên thất thanh. Thấy Đại Đổng dừng lại mới nhớ đến ánh mắt của cậu trước khi lên máy bay, cắn răng hỏi: “Lúc đó anh nghi ngờ mọi chuyện liên quan tới em, đúng không?”.

Đại Đổng đưa mắt nhìn cô, không trả lời trực diện, cúi đầu đáp: “Bây giờ anh biết là không phải”.

Không phải, đương nhiên là không phải. Nếu như cái chết của bố và anh trai cậu thật sự có liên quan tới cô, hẳn lần này cậu đã đem theo cả thuốc độc tới rồi.

Chu Lạc bỗng cảm thấy thật hoang đường, càng tin chắc rằng ông trời đang trừng phạt cô.

Cô thật sự không biết Đại Đổng đã trải qua đêm hôm đó như thế nào, trong lòng cất giữ một bí mật như vậy, lại vẫn có thể nói chuyện một cách bình thường với cô, còn để cô tiễn cậu ra sân bay, trước lúc đi dịu dàng như vậy.

Có lẽ, chỉ là có lẽ, một người từ trước tới giờ luôn nghi ngờ vào tay lái của cô như Đại Đổng, hôm ấy lại để cô lái xe, chỉ vì muốn giữ an toàn tính mạng cho chính cậu. Dù sao đi nữa, nếu bố mẹ cô gây bất lợi cho cậu, cũng không tới mức lấy tính mạng con gái cưng của mình ra đùa giỡn chứ?

Thực ra, theo phong cách làm việc nhất quán của Chu Lạc, cô có thể hiểu được cách hành xử của Đại Đổng. Từ trước tới nay cô chưa từng hà khắc với ai, thậm chí đôi khi còn có chút giống thánh mẫu. Diệp Minh Lỗi rõ ràng đã lợi dụng cô để tiếp cận với Lịch Chủy, cũng hiểu rõ sự chú ý của Lịch Chủy dành cho cô có tác dụng thay đổi tình cảm, thậm chí khi cô bị đem ra làm bảo mẫu cao cấp để an ủi con gái của Lịch Chủy, cô cũng không bận tâm.

Hơn nữa, Đại Đổng dù đang hoài nghi trong lòng vẫn có thể đối xử hòa nhã với cô như vậy, cũng tuyệt đối có thể coi là quá độ lượng rồi, hành động lại không đến nỗi xấu xa. Nhưng không biết vì sao, cứ nghĩ đến việc Đại Đổng đang nghi ngờ mình, thậm chí còn âm thầm lợi dụng mình, cô cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, tiến lên không được mà lùi xuống cũng không xong, rầu rĩ không thể hít thở được.

“Tại sao anh không nói ra? Tại sao? Nếu như lúc đó anh nói hết mọi nghi vẫn trong lòng, nếu thật sự có người muốn giết anh, em cũng bắt hắn phải bước qua xác em!” Chu Lạc chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng đang cuộn sóng, đang gào thét, nhưng không một âm tiết nào được phát ra.

Nhìn Chu Lạc lặng lẽ rơi nước mắt, ánh mắt Đại Đổng tối sẫm lại, những lời vốn định nói cũng thu lại, đều là những người quá thông minh, vốn dĩ không cần thiết phải giải thích một cách thẳng thắn.

Giá mà người ta lúc nào cũng như thuở đầu mới gặp gỡ, mọi cảnh vật và sự việc đều tươi đẹp. Nhưng khi mọi việc thay đổi, lòng người cũng dễ đổi thay. Hai người đều hiểu rõ, đến giờ phút này, cho dù sự thật như thế nào, họ cũng không thể quay lại với nhau được nữa, nghi ngờ và thù hận giống như một cây kim tẩm độc, đã đâm sâu vào tận trái tim của nhau, dù được nhổ ra, vết thương để lại vẫn rất nặng, dù thành sẹo, mãi mãi không thể trở lại như lúc ban đầu.

Có thể Đại Đổng cũng đang nghĩ tới điều này, nên mới bình thản tới thăm viếng, giống như một người bạn cũ tới xin giúp đỡ, suy cho cùng, nếu chỉ là bạn bình thường, thì không ai trong số họ làm việc gì có lỗi với đối phương cả.

“Sau đó thì sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chu Lạc thật lòng quan tâm, một gia đình đoàn kết hòa thuận như vậy, xảy ra một việc như thế, đúng là thảm kịch trong nhân gian.

“Anh vừa xuống máy bay thì bị bắt, bị tạm giam suốt mười ngày ở đồn, điện thoại cũng bị tịch thu, không kịp báo tin cho em.” Đại Đổng nhìn cô, chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Chu Lạc thấy mình nhất định là bị điên rồi, hoặc là đang bị mộng du, một nhà viết kịch tài giỏi đến mấy cũng không thể viết được một kịch bản ly kỳ như vậy được.

Tiếc thay, thái độ của Đại Đổng cho cô biết, đây không phải là kịch bản, mà là sự thật.

Tính phức tạp của câu chuyện vượt quá sức tưởng tượng của Chu Lạc. Hóa ra nhà họ Đổng phát tài, địa vị của họ trong giới giang hồ ngày càng cao. Để đảm bảo lợi ích và an toàn của bản thân, anh cả và em ba đã đổ rất nhiều tiền bạc và sức lực cho bang phái.

Có tiền lại có thế lực, cộng thêm khí thế của tuổi trẻ, khó tránh khỏi việc đôi khi cũng ỷ thế một chút, ngông cuồng một chút. Mà ở đâu có cường quyền ở đó có sự phản kháng, hơn nữa rất nhiều người lại biết quá rõ nhà họ Đổng giàu có oai phong trước đây chẳng qua cũng chỉ là anh chàng đánh cá, cũng từng có lúc nghèo đến nỗi không có thứ gì để ăn.

Có phản kháng thì có đàn áp, thế rồi lại phản kháng lại đàn áp. Bố con nhà họ Đổng tiền đã kiếm đủ, lâu dần cũng cảm thấy chán ghét những cuộc tranh đấu vô vị, trong lòng có ý muốn rút lui. Vậy là bắt đầu nghĩ cách để dịch chuyển trọng tâm, dần dần bán bớt một số mỏ than, đầu tư sang ngành nghề khác.

Họ lại mua xưởng luyện gang thép lớn nhất vùng, dùng tiền bán mỏ than để cứu trợ chuỗi tiền vốn kinh doanh không thuận lợi và bị ngắt giữa chừng. Khi họ bán mỏ than, gặp đúng lúc giá than tăng cao, do đó giá trị của hợp đồng cũng rất cao.

Không ngờ sau khi ký hợp đồng, trong khi đang từng bước chuyển giao, trong vùng xảy ra một vụ nổ khí gas nghiêm trọng, các mỏ than tư nhân trong cả nước đều nhận được lệnh đóng cửa ngừng sản xuất để kiểm tra. Ông chủ mới tiếp quản mỏ than thấy khả năng sản xuất trở lại còn rất mờ mịt, liền chần chừ chưa chịu thanh toán, khi bị thúc ép quá lại trở mặt hủy hợp đồng. Nhà họ Đổng lúc đó đã tiếp quản xưởng gang thép, không lấy được tiền hoặc giả nếu lấy lại mỏ than đã ngừng hoạt động, tất cả đều không vận hành được, dù thế nào họ cũng không thể chịu thiệt như vậy.

Hai bên không thể đi đến thỏa thuận, phô trương thế lực lớn mạnh, cũng vì muốn tránh khỏi việc phá sản, nhà họ Đổng thúc nợ quá gay gắt, mà đối phương vì mở rộng sản xuất, nguồn vốn cạn kiệt, hơn nữa lại gặp đúng lúc phải ngưng sản xuất trong thời gian dài, cũng không thể trả đủ tiền.

Hai bên rơi vào tình thế bế tắc, người này không chết thì người kia cũng diệt vong, nhất định phải có một bên phá sản. Bản lĩnh của nhà họ Đồng lại cao hơn một bậc, cơ hội chiến thắng nhiều hơn, đối phương như chó cùng rứt giậu, đến bước đường cùng lại nghĩ cách giết người.

Sau khi bố và anh cả bị giết, cảnh sát còn chưa kịp phá án, lại xảy ra một vụ án nghiêm trọng hơn. Nhà đối thủ của họ xảy ra một vụ nổ, cả nhà từ già trẻ lớn bé không một ai sống sót. Ngoài ra, mấy mỏ than được bán cũng bị người ta dùng thuốc nổ phá thông tầng nước ngầm, cả trăm công nhân đang lén lút khai thác bên trong và ông chủ đích thân giám sát công nhân đều bị vùi chết trong đó.

Mức độ tàn độc, số người bị hại quá nhiều, quả là chuyện chưa từng có. Bộ công an lập tức nâng mức độ nghiêm trọng của vụ án lên mức cao nhất, cử một đội cảnh sát điều tra đông đảo tới phá án.

Sau khi cảnh sát tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện, hai cậu con trai còn lại của nhà họ Đổng lập tức được liệt vào diện nghi vẫn số một.

Chu Lạc gần như hóa đá, rất lâu sau mới mấp máy môi: “Em trai anh?”.

Đại Đổng khẽ gật đầu, thốt lên một câu bằng chất giọng khàn đặc: “Đến ngày thứ mười khi anh bị tạm giam, nó ra đầu thú”.

Chu Lạc không biết nên nói gì nữa. trong lúc này, tất cả những lời có thể an ủi đều trở nên đơn giản quá, nhất thời cô lại cảm thấy việc mình oán trách và nghi ngờ đối với cậu ban nãy thật quá ích kỷ. Thậm chí gần đây, sau khi bị công kích, lại ủ ê rầu rĩ ở lì trong nhà một cách vô vị, khi đứng trước sự mất mát sinh mệnh và vận mệnh to lớn, tâm trạng bất mãn của con người thật nhỏ bé biết bao, mong manh biết bao.

Hầm than bị hủy hoại, tiền của nhà họ Đổng đã đầu tư hết vào xưởng gang thép không lấy lại được. Sau khi Đại Đổng bán hết nhà cửa, bồi thường cho thân nhân của những người bị hại, xưởng gang thép cũng phải treo biển chuyển nhượng, hoặc phải chịu phá sản.

Sau khi tiếp quản, Đại Đổng mới phát hiện ra bố và anh cả hồi đó đã phải đối mặt với vấn đề lớn. Quy mô xưởng gang thép rất lớn, nhưng trang thiết bị lại cũ nát lạc hậu, nếu nhất thời treo biển chuyển nhượng cũng không ai mua. Nếu phá sản, một số lượng lớn công nhân phải đối diện với nguy cơ thất nghiệp, sau khi biết ông chủ gặp chuyện, ngày nào cũng có người đến đòi lương, thậm chí có nhà cả ba đời làm công nhân cho họ, đều cùng đến đòi lương.

Khi biết Đại Đổng về tiếp quản công việc, mọi người lại mang theo con cái đến khóc lóc, ý muốn nói mọi người đểu là đồng hương, không thể để bọn họ rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nhất định không được để phá sản, bán hết số tài sản cũ nát trong xưởng đi, chưa biết chừng cũng đủ để trả nợ.

Đại Đổng trước giờ sống khép kín, tốt nghiệp xong lại làm việc trong môi trường cơ sở thực nghiệm đơn thuần, chưa từng gặp những trận chiến như vậy. Vừa đồng tình lại vừa nhiệt huyết, cuối cùng bán hết chỗ bất động sản còn lại cùng cổ phần của mình, mới miễn cưỡng duy trì được xưởng gang thép.

“Vậy sao anh không ở lại chăm chỉ kinh doanh nhà xưởng lại đến đây làm gì?” Hồi lâu sau, Chu Lạc cuối cùng tìm lại giọng nói của mình, hỏi nhỏ.

Xưởng vốn đã có đội ngũ quản lý. Sau khi giá than tăng, tiền vốn cũng tăng theo, vấn đề lớn nhất là thiếu vốn lưu động, hơn nữa anh cũng không biết quản lý.” Đại Đổng đưa mắt nhìn Chu Lạc, nói tiếp, “Mẹ anh sau khi biết tin dữ, bệnh xuất huyết não tái phát, vẫn chưa tỉnh, lần này anh đưa bà tới Bắc Kinh chữa trị”.

Trong một buổi tối, những chuyện trấn động mà Chu Lạc được nghe quá nhiều, cô gần như tê liệt với cảm giác kinh ngạc, nhưng vẫn lấy lại tinh thần, hỏi anh: “Bác gái khi nằm viện có ai chăm sóc không?”.

Sau giây lát do dự, Đại Đổng nói thật: “Phan Lan đang ở đó”.

Thì ra là vậy, nếu không đưa mẹ đến Bắc Kinh chữa bệnh, có phải Đại Đổng căn bản sẽ không tìm tới cô? Chu Lạc cảm thấy chua xót, họ vẫn là một khối gắn kết thân thiết, còn cô, lượn qua lượn lại, dù thế nào cũng chỉ lòng vòng ở bên ngoài thôi.

“Em sẽ thu dọn một phòng cho anh, tạm thời cứ ở lại đây đi.” Đương nhiên, nếu cô mất việc rồi, đơn vị tịch thu nhà ở thì chỉ còn cách chuyển nhà đi, vì vậy mới nói là tạm thời, nhưng Chu Lạc không muốn nói tới những xui xẻo mà cô gặp phải gần đây khiến cậu thêm bận lòng.

Về phần Đại Đổng, dường như sau khi nói ra tất cả mọi chuyện có vẻ thấy lòng nhẹ nhõm, nghe được câu nói của Chu Lạc, cậu thận trọng nở một nụ cười, “Cảm ơn em, có điều kiện anh sẽ nhanh chóng chuyển đi”.

Chu Lạc cắn chặt môi lại, biết cậu hiểu nhầm ý mình, nhưng cũng không tiện giải thích, quay vào bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

:

Từ sau khi xảy ra sự cố, Chu Lạc rất lâu rồi chưa có đêm nào được ngủ yên giấc, thậm chí, nhiều khi còn mất ngủ cả đêm. Đêm hôm đó, biết bao chuyện chấn động, cứ ngỡ sẽ thức trắng cả đêm, nào ngờ, vừa lên giường, quay qua quay lại vài cái đã chìm vào giấc ngủ say, thậm chí còn không mơ mộng gì. Lúc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, lờ mờ nhớ ra hôm nay vẫn là ngày nghỉ, cũng không vội rời giường, muốn nằm thêm một lát, nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng, liền vùng dậy, chuyện cũ tối qua lại ùa về, mới nhớ ra trong nhà này, ngoài cô ra vẫn còn một người nữa.

Vội vã mở cửa phòng, thấy Đại Đổng đã chuẩn bị chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài, cô ngây người trong giây lát, cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung về mối quan hệ của họ. Mới sáng tỉnh dậy đã giáp mặt, thật ngượng ngùng biết bao.

Đại Đổng nở nụ cười thật tươi, “Bữa sáng ở trong nồi, đun lại cho nóng rồi ăn nhé, anh phải tới bệnh viện đây”. Dừng lại một chút, cậu nói tiếp, “Mặc ấm thêm một chút, cẩn thận kẻo bị lạnh đấy”.

Chu Lạc cúi xuống nhìn chiếc váy ngủ để lộ bắp chân trần không mang tất, khuôn mặt ửng đỏ, ngay sau đó liền trấn tĩnh tinh thần, gọi giật lại: “Anh đợi một lát”. Nói rồi chạy vào phòng và nhanh chóng trở ra, đưa thẻ tín dụng trên tay về phía cậu, “Anh cầm lấy cái này dùng tạm đi, mật mã là xxxxxx”. Cô tin là việc nhớ sáu con số đó đối với cậu không phải chuyện khó.

Đại Đổng cầm tấm thẻ, đôi mắt sáng lấp lánh có chút cảm động, “Cảm ơn em”. Sau đó lại tự chế giễu bản thân mình: “Lần đầu tiên tiêu tiền của phụ nữ, cảm thấy không quen lắm”.

Chu Lạc thầm nghĩ, với tướng mạo điển trai của cậu, muốn lấy tiền của phụ nữ đâu có khó gì. Đương nhiên những lời này không dám nói ra. Vốn định hỏi thăm mẹ cậu hiện nằm ở viện nào, có cần giúp đõ gì không, nhưng chợt nhớ ra có Phan Lan ở đó thì lại thôi, chỉ nói: “Anh cũng quen cậu của em, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói”. Sau đó mới nghĩ ra cậu đã bán hết nhà cửa, xe chắc cũng không còn giữ được nữa, liền đưa chìa khóa xe cho cậu.

Đại Đổng nhìn chiếc chía khóa trong tay, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: “Em thử nói xem anh chẳng còn gì để báo đáp em, ngoài tấm thân nảy, nhỉ?”.

Chu Lạc lại càng bối rối, bạo gan hơn, hét lên: “Ai thèm anh chứ!”. Một chân đá cậu ra khỏi cửa, sau đó tựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, trấn tĩnh lại trái tim đang loạn nhịp.

Chu Lạc, mi cũng xuất sắc đấy nhỉ! Trên đời nay nhiều đàn ông như thế, đàn ông đẹp cũng đâu có thiếu, sau này còn sống chung với nhau, nếu cứ “say nắng” như vậy sẽ bị người ta chê cười mất! Mi đã chủ động thổ lộ, chủ động cầu hôn, người ta thì chỉ chủ động ly hôn, cho dù có nguyên nhân nhưng mi cũng chính là kẻ bị đá bỏ, nếu cứ bám lấy người ta sẽ bị cọi là mặt dày không biết xấu hổ. Huống hồ người ta còn có cô bạn thanh mai trúc mã, hoạn nạn có nhau đang hầu hạ mẹ già kia kìa, nếu mi vẫn còn ý nghĩ quỷ quái gì nữa thì ta sẽ coi thường mi đấy!

Nhẩm đi nhẩm lại những câu nói trên mười lần, Chu Lạc mới đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, bát cháo thơm phức, trứng ốp rất vừa vặn, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thánh thót rơi xuống. Chu Lạc bật khóc nức nở, “Phải làm sao đây, em vẫn còn rất yêu anh!”.
Bình Luận (0)
Comment