Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Chương 1

Hai mươi chín tháng chạp, cả nhà họ Lâm đều về quê, sáng sớm hôm nay lên núi viếng mộ tổ tiên, hoá vàng mã chúc Tết.

Bác cả và bác ba đỡ ông ba đi phía trước, Lâm Hoài Hạ cùng anh cả và anh hai theo phía sau.

Anh hai Lâm Tùy Tâm đứng trên sườn núi, đợi Lâm Hoài Hạ đang chậm rãi nuốt nước bọt.

Áo lông của anh ấy phanh ra, trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ đã mệt mỏi vì leo núi.

Lâm Tùy Tâm: “Anh bảo này Lâm Hoài Hạ, em có thể đi nhanh hơn không, anh và anh cả đều xách đồ, cả nhà có mình em đi người không, thế mà vẫn tụt lại cuối cùng.”

Lâm Hoài Hạ đắc ý cười: “Ai bảo cả nhà này chỉ có mình em là con gái, anh có ý kiến thì đi mà nói với ông ba ấy.”

Ông ba già nhưng tai vẫn thính, quay đầu mắng một câu: “Lâm Tùy Tâm, cháu lại bắt nạt em gái nữa phải không? Muốn bị ăn đòn hay sao thằng nhóc này.”

Lâm Tùy Tâm thở dài, anh ấy tự dùng kinh nghiệm chứng minh, cho dù có lái BMW về nhà thì vẫn đứng hạng bét, không bao giờ có thể vượt qua Lâm Hoài Hạ.

Lâm Hoài Hạ vui đến híp mắt, đuôi mắt hơi xếch lên, giống như một con cáo nhỏ, không hề có chút dáng vẻ bạch cốt tinh ngày thường. 

Anh cả Lâm Diên Đông cười nói: “Em hai không mang nổi thì bỏ ít đồ vào giỏ của anh đi.” 

Lâm Hoài Hạ vội vàng từ chối giúp anh hai: “Anh cả, không cần đâu, leo núi là một cách rèn luyện sức khỏe rất tốt, còn tốt hơn việc anh hai đi tập gym nhiều.” 

Lâm Tùy Tâm hừ lạnh: “Con nhỏ xấu tính!”

“Đi!”

Lâm Diên Đông dừng lại một lát, kéo Lâm Hoài Hạ: “Mệt không?”

Lâm Hoài Hạ cười lắc đầu: “Không mệt, em chỉ đùa anh hai thôi.”

Lâm Diên Đông: “Em đó, em với Tùy Tâm cứ ở gần nhau là như chó với mèo.”

Lâm Hoài Hạ cười he he, không nói lời nào.

Ba người bọn họ là thế hệ thứ ba nhà họ Lâm, thế hệ ông nội Lâm Hoài Hạ có ba anh em, ông nội cô đã qua đời từ đầu năm, hiện tại chỉ còn lại một mình ông ba. 

Đến thế hệ cha Lâm Hoài Hạ, cuộc sống trước thời kỳ mở cửa cải cách rất khó khăn, sinh nhiều con nhưng mỗi nhà chỉ nuôi được một đứa. Đến thế hệ Lâm Hoài Hạ thì thực hiện kế hoạch hóa gia đình, mỗi nhà chỉ có một con.

Anh cả là con trai bác cả, anh hai là con trai bác ba, tuy là anh em họ nhưng ba anh em ngang tuổi nhau, lớn lên cùng nhau, không khác gì anh em ruột thịt. 

Đầu năm nay, ông nội sống nương tựa cùng Lâm Hoài Hạ đã qua đời, bây giờ cô là người duy nhất còn lại ở phòng hai. 

Về phần cha cô, Lâm Tây Hồ, sau khi ông nội mất cũng chưa từng trở về, không cần nhắc tới cũng không sao.

Lúc ấy khi đưa ông nội lên núi, ông ba đã nói từ nay về sau nhà họ Lâm bọn họ không còn người tên Lâm Tây Hồ này nữa. 

Bác gái cả gọi: “Hạ Hạ, đi nhanh lên, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

“A, tới rồi!” Lâm Hoài Hạ chạy nhanh hai bước, vượt lên phía trước.

Lâm Tùy Tâm cũng vội vàng bước hai bước để đuổi kịp: "Đừng chạy, đợi anh một chút."

Hina

Lâm Diên Đông dẫn đầu, ba anh em cầm d.a.o rựa dọn sạch cỏ dại cây cối trên mộ, bác cả bác ba châm hương đốt sáp, cung kính lạy tổ tiên để chúc Tết.

Lâm Hoài Hạ đứng trước ngôi mộ mới của ông nội, mỉm cười: “Ông nội, Hạ Hạ đến thăm ông.”

Lâm Tùy Tâm vỗ vai cô: “Bà hai qua đời khi chúng ta mới được vài tuổi, bà hai đợi ông hai ở cầu Nại Hà gần hai mươi năm rồi. Chúng ta hãy đốt thêm chút tiền giấy cho ông hai, để ông hai đưa bà hai đi tiêu xài một vòng âm phủ.” 

Lâm Hoài Hạ bật cười.

Bác ba trừng mắt lườm anh ấy một cái: “Không có phép tắc, ăn nói kiểu gì đấy?”

Ông ba trực tiếp cho Lâm Tùy Tâm một gậy: “Quỳ xuống nhận lỗi với ông hai đi.”

Lâm Tùy Tâm cao giọng lên tiếng: “Ông hai, Tùy Tâm đến đốt tiền giấy cho ông!”

Sau khi bị anh hai cắt ngang, tâm trạng sá sút trong lòng Lâm Hoài Hạ cũng theo gió núi tan thành mây khói.

Cúng bái tổ tiên xong, chờ lửa cháy hết, cả nhà lập tức về nhà.

“Diên Đông, con qua cõng ông ba xuống núi đi.” 

“Dạ, con tới đây.”
Bình Luận (0)
Comment