Cũng có nghĩa là, vì thị trấn Liễu Giang cách xa khu trung tâm thành phố nên Quán ăn vặt nhà họ Lâm nhận ít tiệc kinh doanh hơn, hầu hết vẫn là bữa tối liên hoan gia đình.
Buổi sáng đến thị trấn Liễu Giang đi dạo một vòng, câu cá trên sông Liễu Giang, hoặc dắt con lên núi bắt gà vịt, vào nông trường hái rau củ quả, chờ đến trưa ăn cơm xong mang đi. Buổi chiều lái xe trở về thành phố, còn có thể ở nhà nghỉ ngơi một chút. Lịch trình trong ngày khá thoải mái, cơ thể không mệt mỏi, chơi bời vui vẻ.
Quán ăn vặt nhà họ Lâm mở cửa đến ngày hai mươi hai tháng chạp là đóng cửa, mãi đến ngày mười lăm tháng giêng mới mở lại.
Các thực khách oán niệm không thôi, vốn tưởng có thể đưa cả nhà đi ăn ngon vào dịp nghỉ Tết xuân, kết quả người ta lại đóng cửa.
Ha ha ha, tự làm chủ bản thân thật tốt.
Sáng sớm ngày hai mươi ba tháng chạp, người nhà họ Lâm chuẩn bị chu đáo, đến miếu Táo quân thắp hương, tiễn Táo quân lên trời.
Ngay cả Tô Viễn Thần cũng bị gọi đến từ hôm qua.
Hôm nay là ngày lễ lớn của miếu Táo quân, trụ trì đã dậy từ năm giờ sáng để quét dọn chính điện và chờ người nhà họ Lâm đến.
Lúc ra ngoài, bà Táo vốn không thích bị người khác ôm đã nhảy vào vòng tay của Tô Viễn Thần.
“A, cho tao bế à.”
“Meo~”
Mèo con dụi dụi cằm anh ấy, khiến Tô Viễn Thần sướng đến phát điên.
“Bình thường con mèo này ăn nhiều thế mà không béo lên nhỉ?”
“Đây là giống mèo không lớn à?”
“Nhìn không giống lắm.”
Cả nhà vừa đi vừa trò chuyện, đến miếu Táo quân đã thấy trụ trì đang đứng ở cổng chờ bọn họ.
Lúc thắp hương, Lâm Hoài Hạ chợt nhận thấy mèo con nhảy lên chân tượng Táo quân, dịu dàng nhìn bọn họ.
“Ta đi đây, mọi người ở lại tốt nhé.”
Một vầng sáng trắng nõn bay ra khỏi cơ thể mèo con, nhập vào trong bức tượng.
Lâm Hoài Hạ nắm tay Tô Viễn Thần đứng bên cạnh: “Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?”
“Nghe thấy gì?”
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, cô không thể nói nên lời.
Anh cả và anh ba ngồi xổm ở đó đốt tiền giấy.
“Miếu Táo quân này có ông Táo, cũng có bà Táo, bọn họ là một gia đình à?”
“Chắc thế?”
“Tên bọn họ là gì?”
“Ông Táo thì anh không biết, bà Táo hình như tên là Cao Lan Anh?”
“Không phải là họ Vương à?”
“Không biết, truyền thuyết nhiều lắm, em đi hỏi trụ trì xem sao?”
Hina
Ông ba sửng sốt một chút: “Hình như mẹ Hoài Hạ cũng tên là Cao Lan Anh?”
Lâm Hoài Hạ mở to mắt, cái gì?
Bà Táo biết nhà họ Lâm làm đầu bếp cung đình, lần đầu tiên đến đã thoải mái quen thuộc như nhà mình, còn có…
Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Tô Viễn Thần, giống như nhận ra điều gì đó.
“Meo!”
Mèo con cọ xát bắp chân Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ bế nó lên, chính là một con mèo con.
Tô Viễn Thần không vui: “Ê, tên nhóc này, vừa rồi tao bế mày tới đây, sao bây giờ lại bỏ rơi tao rồi?”
Về đến nhà, Lâm Hoài Hạ chạy về phòng ngủ kiểm tra lần nữa, không gian linh điền vẫn còn đó.
Trải qua một năm phát triển, không gian linh điền đã trở thành một khu vực rộng lớn, có đầy đủ các loại trái cây, rau củ, ngũ cốc.
Lúc này cô vẫn còn hoảng nên gọi điện cho Lục Nghiễn.
Lục Nghiễn vừa họp cuối năm xong, nhìn thấy cô gọi thì cười nghe máy.
“Hạ Hạ, nhớ anh không?”
Nghe được giọng nói của anh, Lâm Hoài Hạ thoải mái nằm trên giường.
“Ừm, em nhớ anh lắm, bao giờ anh mới đến thăm em.”
“Lát nữa anh đến ngay, để lại cơm trưa cho anh nhé!”
“Được, em chờ anh tới!”
Chị dâu đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa: “Em vừa về đã chui vào phòng, anh cả em còn tưởng tâm trạng em không tốt, bảo chị qua dỗ dành em, hoá ra là em bận gọi điện thoại cho Lục Nghiễn! Mới không gặp chút thôi đã không chịu được rồi, chị thấy là hai đứa nên lấy nhau luôn đi.”
Tô Viễn Thần đang ăn trái cây trong phòng khách lớn tiếng phản đối: “Em không đồng ý!”
Lâm Hoài Hạ cười bước ra khỏi phòng, bên ngoài sân, ánh nắng chói chang hiếm có.
“Anh không đồng ý cũng vô ích thôi!”
Chờ khi anh đến, cô sẽ hỏi anh ngay: Lục Nghiễn, chúng ta kết hôn được không?
Anh sẽ trả lời thế nào?
Lâm Tùy Tâm ít khi tốt bụng, âm thầm thông báo cho Lục Nghiễn.
Lục Nghiễn đã lái xe ra khỏi thành phố quay đầu xe, vội vàng mua một bó hoa hồng lớn, lại chạy về nhà lấy chiếc nhẫn đặt sẵn từ trước, lập tức phóng đến thị trấn Liễu Giang.
Cũng đã mười hai giờ, cơm trưa chuẩn bị xong hết rồi mà Lục Nghiễn vẫn chưa đến.
Lâm Tùy Tâm gọi Lâm Hoài Hạ: “Ra ngoài xem Lục Nghiễn đã đến chưa.”
“Dạ.”
Lâm Hoài Hạ vừa bước ra khỏi cửa, chiếc xe quen thuộc thắng gấp một cái, dừng lại trước mặt cô.
Giữa mùa đông, Lục Nghiễn đổ mồ hôi, lấy từ ghế sau ra một bó hoa nhét vào tay cô.
Anh quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn cô: “Anh, anh đến cầu hôn!”
Lâm Hoài Hạ nhìn tay cầm nhẫn của anh đang run rẩy, không khỏi mỉm cười!
Cô đưa tay ra: “Em đồng ý!”
Năm nay có được có mất, cũng có nhân có quả!
Ánh nắng chiếu vào hai người, hôm nay mọi thứ thật đẹp!