“Nhà em ở đâu, có người bạn miền Nam gửi cho anh một thùng tôm hùm, anh không biết nấu, để anh gửi cho em.”
“Không cần, không cần, anh giữ lại đi.”
Lục Nghiễn ở đầu bên kia điện thoại cười nhẹ: “Lúc trước em mời anh uống trà sữa, bây giờ anh mời em ăn tôm hùm, cái này gọi là có qua có lại. Hơn nữa chúng ta đều là bạn bè, em đừng thờ ơ với anh vậy chứ?”
Anh zai à, trà sữa với tôm hùm có thể bằng nhau sao?
Nhưng đến nước này, Lâm Hoài Hạ lại không tìm được lời nào từ chối: “Anh ở thành phố, tình hình bệnh dịch có thể tới sao?”
“Anh không ở thành phố, đang ở quê.”
Không ở thành phố, đang ở quê, Lâm Hoài Hạ tự động cho rằng anh đang ở nông thôn: “Em ở thị trấn Liễu Giang.”
“Không xa, mang qua cho em rất nhanh, cũng không cần chuyển phát nhanh.”
“Ừm.”
Vừa cúp điện thoại của Lục Nghiễn, điện thoại của Điền Thanh liền gọi đến: “Chị em, video của cậu thế nào rồi?”
“Từ Thanh Trúc chỉnh sửa xong chạy mất rồi, tớ vừa nghe điện thoại, còn chưa kịp xem.”
Hina
“Ai gọi thế?”
“Một người bạn gặp ở công ty cũ trước đây, là nhân viên kế hoạch cho công ty bên A, nói là bạn của anh ấy tặng một thùng tôm hùm nhưng không biết làm nên gửi cho tớ.”
“Gửi tôm hùm? Đây là loại bạn bè thần tiên gì vậy? Nam hay nữ?”
“Nam.”
“Hừ hừ, nói thật đi, có phải anh ấy có ý với cậu không?”
Nghĩ đến vẻ ngoài đẹp trai như nam chính truyện tranh của Lục Nghiễn: “Nghĩ gì đấy, anh ấy như vậy thiếu gì phụ nữ theo đuổi.”
“Người khác theo đuổi anh ấy, anh ấy theo đuổi cậu!”
“Cậu gọi điện để nói cái này với tớ à?”
“Không, không, tớ lấy được một chiếc máy ảnh cao cấp, ngày mai giao đến cho cậu, này là do giáo viên nhiếp ảnh chuyên quay phim tài liệu giới thiệu, đảm bảo dùng tốt.”
“Cậu tự mang đến à?”
“Tớ cũng muốn đến, nếu không được thì bảo tài xế mang cho cậu.”
“Ok.”
Hai người trò chuyện mấy câu về quảng bá video rồi mới cúp điện thoại.
Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, ai cũng tặng đồ cho cô.
Từ Thanh Trúc cũng rất giỏi chỉnh sửa video, ít nhất với trình độ xem của cô thì không có vấn đề gì. Xem hết video, đặt tên là Màu vàng truyền thuyết rồi đăng lên nền tảng.
Sau khi tải video lên, cô liếc nhìn số lượng fan hâm mộ, reo hò cổ vũ trong lòng.
Cố gắng lên, cố gắng lên! Phấn đấu vượt lên 500,000 để cô có thêm hai mảnh đất!
Nhân dịp Tết nguyên tiêu, các blogger ẩm thực đã bắt đầu buôn bán trong hai ngày qua, có thể thấy những bức ảnh chụp cận cảnh viên trôi nước tròn vo, mềm mịn ở khắp nơi trên mạng, mang đến bầu không khí lễ hội đặc biệt.
Ôi, Màu vàng truyền thuyết này là cái quái gì vậy?
Nhìn ảnh bìa, một thúng thóc vàng rực rỡ.
Kia là thóc à? Photoshop thành thế này, là thêm bao nhiêu bộ lọc vào đây? Bà chủ A mới này không vững vàng, mới đăng vài video đã bắt đầu lơ đãng, cái gì cũng dám đăng.
Một số fan thấy khó hiểu nhưng cũng có nhiều người bấm vào xem, sau đó mọi người đều sửng sốt, đống thóc này, hạt gạo này có thật sao?
Không được, tôi phải tua lại xem lần nữa.
Sau khi xem N lần, cái thứ đồ chơi kia đúng là thóc thật, mặc dù có ánh vàng rực rỡ.
Chắc người quay video cũng có cùng suy nghĩ với bọn họ, ống kính được nhét vào thúng, các loại cận cảnh đặc tả được quay theo nhiều cách khác nhau. Chỉ quay thúng thóc một phút, màn hình tràn ngập ánh sáng vàng.
Nêu ý chính, đúng là màu vàng truyền thuyết.
Vài phút sau khi video được tải lên, các bình luận lại bắt đầu xuất hiện, hàng loạt dấu chấm hỏi lấp đầy màn hình thể hiện sự bối rối của bọn họ.
“Nói thật với mọi người, tôi đã xem hai phút đầu tiên của video mấy lần rồi, chưa xem phần còn lại chút nào.”
“Tôi cũng vậy, thóc này, gạo này giống như một tác phẩm nghệ thuật. Là do tôi có ít kiến thức, hay đây là hàng giả?”
“Nhìn không giống giả lắm, phía sau còn xát vỏ mà.”