“Hoài Hạ, anh đến trước cổng nhà em rồi.”
“Anh đến cổng rồi á?” Lâm Hoài Hạ tỉnh táo lại, nhìn điện thoại, là Lục Nghiễn.
Cô cầm điện thoại xỏ dép chạy ra mở cổng.
Để điện thoại sát tai, Lục Nghiễn nghe thấy một loạt tiếng sột soạt, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Cổng lớn mở ra, một người đàn ông đẹp trai cao lớn đứng ở đó, cười nhẹ một tiếng.
“Hoài Hạ, đã lâu không gặp!”
Với chiều cao và ngoại hình của Lục Nghiễn, không vào giới giải trí kiếm tiền không phải tổn thất của anh, mà là tổn thất của giới giải trí.
Lâm Hoài Hạ cảm thấy, chỉ cần anh cười nhẹ một tiếng là cái mùa xuân hơi lành lạnh này như bước vào đầu hạ, không khí ấm áp, trăm hoa đua nở, trái cây toả hương.
“Sao lại ngây ra thế?”
Lâm Hoài Hạ vội vàng đảo mắt nhìn nghiêng: “À thì, sao anh lại tự mình tới?”
Cô tưởng anh sẽ gửi trực tiếp bằng chuyển phát nhanh.
“Thời gian này gửi thực phẩm tươi sống bằng chuyển phát nhanh hơi rắc rối nên anh lái xe tới luôn cho nhanh.”
Ánh mắt mang theo ấm áp của Lục Nghiễn rơi lên người cô, cô của cuộc sống thường ngày và khi làm việc rất khác nhau.
Hina
Lọn tóc rơi trên trán, khuôn mặt không trang điểm, còn có bộ quần áo lông xù mặc ở nhà, trong mắt anh, lúc này cô giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu.
Còn khi ở nơi làm việc, cô sắc bén như dao, chỉ có chuôi d.a.o buộc bông là mềm mại, lúc vung dao, bông sẽ đung đưa, trêu chọc trái tim anh từng chút một.
Lục Nghiễn mang tôm hùm ra khỏi xe, Lâm Hoài Hạ mở nắp thùng xốp, một cái càng khí thế hung hăng lập tức vung về phía cô.
Woa, năng động thật đấy.
“Anh muốn ăn thế nào?”
Lục Nghiễn: “Hỏi anh?”
“Đúng vậy, anh vất vả mang tôm hùm tới cũng nên ăn một bữa trước khi đi. Nếu anh sợ về muộn thì thôi, lần sau em mời anh ăn cơm cũng được.”
“Không xa, chỉ một trăm cây số thôi.”
Tình hình dịch bệnh đường xá thông thoáng, lái xe một trăm cây số đúng là không xa.
Lâm Hoài Hạ lại hỏi anh: “Đã không xa thì ở lại ăn cơm tối đi, anh muốn ăn thế nào?”
“Em xem mà làm, em làm gì anh cũng thích ăn.”
“Ôi, dễ ăn vậy sao, lần trước nghe bạn anh nói anh không ăn cái này, không ăn cái kia, đồ ăn cay anh cũng không ăn, vậy anh ăn có ăn tỏi không?”
Lục Nghiễn lúng túng hắng giọng một cái: “Ăn.”
“Được, vậy khách theo chủ nhé.”
Nói tới cô quen anh cũng là vì đồ ăn.
Khi đó, công ty của cô đến bên A để trình bày phương án triển lãm nhà ở, sáng sớm cô đã dẫn các thành viên trong nhóm đến công ty bên A đúng giờ, kết quả vì một số lý do nên cuộc họp phải hoãn lại một tiếng.
Hoãn thì hoãn, người ta là bên A người ta được quyết định.
Có thời gian rảnh rỗi này, cô nhân cơ hội đi ăn sáng.
Cô xuống văn phòng mua một ly sữa đậu nành lớn, sau đó lấy bánh bao ông nội làm cho cô ra, mượn lò vi sóng trong phòng trà của người ta hâm một chút.
Cô đang thưởng thức món bánh bao thơm ngon thì Lục Nghiễn, với khuôn mặt có hội chứng cú đêm xuất hiện trong phòng trà, nhìn thấy cô còn có vẻ rất ngạc nhiên, đặc biệt nhìn cô một cái, hỏi cô đến từ bộ phận nào.
Nhìn anh như thế chắc là cũng chưa ăn sáng, Lâm Hoài Hạ nhiệt tình nhét cho anh một cái bánh bao, để anh ăn nhân lúc còn nóng.
Cứ như vậy hai người bắt đầu trò chuyện, anh biết cô từ công ty quảng cáo đến trình bày phương án, cô cũng biết anh là nhân viên thức đêm tăng ca trong công ty bên A.
Lục Nghiễn cố ý khen bánh bao ngon, hỏi cô mua ở đâu.
Cô nói là nhà mình làm, muốn anh thì cứ tìm cô.
Hai người thuận tiện trao đổi Wechat, sau này thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài ăn đồ ăn ngon, dần dần trở thành bạn bè.
Nói anh là người kén ăn vì có lần hai người hẹn nhau qua thành phố bên cạnh ăn gà nướng củi thì gặp bạn Lục Nghiễn, người kia nói một tràng đồ ăn anh không thích, nói trẻ con ba tuổi còn không kén chọn bằng anh, lúc ấy người kia chưa nói xong đã bị Lục Nghiễn đuổi đi.