Lâm Hoài Hạ không nói gì, bà cụ nhỏ vỗ đầu một cái: “Ai da, quên nói với cô một chuyện quan trọng, cô làm việc cũng có đãi ngộ đấy.”
Nghe nói hồi lâu, Lâm Hoài Hạ càng dũng cảm hơn, chút sợ hãi trong lòng biến đâu mất, cả người cũng trở nên thoải mái.
Bà cụ nói mệt, tự rót cho mình một ly nước: “Sao rồi, nhà cô còn năm hiểm một kim à?”
“Năm hiểm một kim là cái gì?”
Lâm Hoài Hạ cười nhạt, muốn tiễn vị tổ tông này đi càng sớm càng tốt.
Còn lâu cô mới chịu ở lại đây, cả đời càng không thể.
Táo quân tìm một gói nhỏ trong bức tượng, lấy ra một tờ giấy, nghiêm túc đọc: “Nay miếu Táo quân mở văn phòng nhân gian, để… tăng thêm số lượng tín đồ, ban thưởng một mảnh linh điền…”
Lâm Hoài Hạ còn đang hững hờ, nghe thấy lời này thì hai mắt sáng rực lên: “Chờ đã, linh điền là cái gì?”
Bà cụ nhỏ cảm giác Lâm Hoài Hạ đã động tâm, vội vàng nói: “Bây giờ mọi người đều thiếu tín đồ, miếu Táo quân chúng ta hợp tác với miếu Thần dược, chỉ cần cô tích lũy đủ tín đồ, sẽ nhận được một mảnh linh điền. Đây không phải ruộng bình thường, đồ ăn trồng trong đó đều có tác dụng bồi bổ cơ thể.”
Trong lòng Lâm Hoài Hạ điên cuồng rung động, trẻ con lớn lên ở nông thôn, có ai lại không mơ ước làm ruộng?
Huống chi là loại linh điền trong truyền thuyết này.
“Bà chờ một chút.”
Lâm Hoài Hạ chạy ra ngoài, tiện tay đóng cửa bếp lại, gọi điện thoại cho cô bạn thân Điền Thanh.
Kết nối cuộc gọi, Điền Thanh liền nói: “Nếu cậu không gọi cho tớ thì hôm nay tớ cũng phải gọi cho cậu, thành phố đã bị phong tỏa rồi, chẳng những không được mở cửa làm ăn mà khắp nơi đều đình công ngừng sản xuất, công ty mới của chúng ta cũng phải đợi.”
Lâm Hoài Hạ vốn là quản lý kế hoạch của một công ty bất động sản bên thứ ba, chuyên giúp các công ty bất động sản lập kế hoạch quảng cáo marketing, ban đầu làm ăn rất tốt, kết quả vợ chồng ông chủ ly hôn bán công ty, tổng giám đốc mới muốn dùng người của mình, đội ngũ hai bên đã từng hợp tác thì cũng có lúc chia tay, đưa ra một mức giá tốt cho Lâm Hoài Hạ để cô từ chức vào năm ngoái.
Bạn thân nhất của cô, Điền Thanh, có nguồn lực quảng cáo, hai người ăn nhịp với nhau chuẩn bị mở một công ty quảng cáo, đã lấy được giấy chứng nhận, chỉ chờ năm sau tuyển người khai trương.
Lâm Hoài Hạ: “Nhà cậu mạng lưới quan hệ rộng, có biết dịch bệnh này sẽ kéo dài bao lâu không?”
Hina
Điền Thanh là phú nhị đại, người thân trong nhà đều làm kinh doanh, quan hệ rộng rãi.
Điền Thanh: “Cái này không nói chắc được, nhưng cha tớ bảo mấy tháng nữa cũng chưa xong, khả năng lây nhiễm quá cao, hiện tại ngay cả vắc xin cũng không có.”
Hai người thảo luận rất lâu, tóm lại, nửa năm tới công ty của bọn họ sẽ không có hi vọng gì.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoài Hạ trở lại phòng bếp.
Bà Táo quân: “Có đồng ý hay không?”
Lâm Hoài Hạ: “Vậy chúng ta thử xem sao.”
Dù sao ở nhà nhàn rỗi cũng không làm gì.
“Vậy cô tranh thủ mở cửa làm ăn đi, khu này chẳng nổi tiếng tí nào.”
Lúc này mở cửa làm ăn là tìm cái chết. Hơn nữa, sức lực của cô cũng không cho phép cô mở cửa kinh doanh.
Lâm Hoài Hạ có một ý tưởng, trở thành một blogger ẩm thực được chú ý có tính là tín đồ không?
Lâm Hoài Hạ lấy điện thoại di động ra, giải thích cho bà cụ làm blogger ẩm thực là như thế nào, cuối cùng bà cụ cũng gật đầu: “Cái này cũng được tính.”
“Vậy thì dễ rồi.”
Lâm Hoài Hạ gọi điện cho Điền Thanh nhờ cô ấy giúp đỡ, đến nhà cô đóng gói máy ảnh đồ đạc gửi qua.
“Vậy để chiều tớ qua xem, vào được thì tớ đóng gói gửi cho cậu.”
“Được! Trong bếp nhà tớ còn nửa hũ rau muối, cậu lấy về ăn luôn đi.”
“He he, vậy tớ xin nhé.”
Rau muối để được mấy năm, có thể dùng dầu hạt cải xào cho dậy mùi thơm, hương vị sẽ khiến người ta chảy nước miếng. Điền Thanh thích nhất ăn rau muối nhà bọn họ, năm nào Lâm Hoài Hạ cũng mang cho cô ấy không ít.