“Cậu đã tìm được thợ quay phim chưa? Hai ngày nữa tớ sẽ quay một video.”
Điền Thanh vỗ đùi, kích động nói: “Cuối cùng cậu cũng có ý định quay video rồi, đợi đấy, ngày mai tớ sẽ dẫn người tới ăn sáng.”
Cúp điện thoại, Lâm Hoài Hạ suy nghĩ, nên quay cái gì đây?
Đậu hà lan mùa này cũng khá ngon, đúng lúc hoa tàn, hạt đậu chín.
Bí đỏ cũng ngon, bí non năm nay chưa nở hoa, bí già thu hoạch năm ngoái vừa dẻo vừa ngọt, không ăn sẽ bị hỏng.
Tất nhiên ở nhà cô không có đậu hà lan hay bí đỏ, nhưng lấy trong linh điền ra là có ngay mà.
Để tiện quay video hơn, cô chọn những quả bí đỏ già chất thành đống ở góc tường, chất mười quả. Đậu hà lan thì nhổ cùng dây leo, trồng lại trong mảnh vườn riêng ở sân sau.
Để trông giống thật hơn, cô còn rắc tro than lên phần đất mới đào, giẫm thật chắc để nhìn như được trồng trong đất.
Trong nhà nhiều bí đỏ như vậy, buổi sáng ngày mai nấu cháo bí đỏ đi, tiếp tục giữ lại hai món bánh bao thịt sốt măng và bún dưa chua.
Sáng hôm sau khi cửa mở, bà Vương vẫn là người đầu tiên tới ăn sáng, nhưng bác Từ lại không đến.
Sáng nay bà Vương vẫn ăn bún dưa chua.
“Hoài Hạ, gói cho bác bốn cái bánh bao thịt, một hộp cháo, chờ bác ăn xong sẽ mang cho bác Từ cháu.”
“Vâng! Sao bác Từ lại không đến ạ?”
“Việc làm ăn bận rộn, một mối khách cũ đặt năm trăm cân gạo, sáng sớm đến lấy, bác Từ cháu chưa kịp ăn sáng đã phải đi.”
Làm cho bà Vương một bát bún dưa chua, sau đó đóng gói bánh bao và cháo lại.
Bà Vương ăn bún xong, vội vàng xách đồ ăn sáng rời đi.
Bà Vương vừa đi, những khách hàng ở xa hơn một chút bắt đầu lần lượt đến cổng, tiếng gọi bánh bao và bún cứ nối tiếp nhau vang lên.
“Cô chủ nhỏ, sao không có cháo rau xanh hôm qua vậy?”
Lâm Hoài Hạ cười nói: “Ngày mai tới nhé, ngày mai sẽ có cháo rau xanh.”
“Được rồi, vậy hôm nay cho tôi một bát cháo bí đỏ, hai cái bánh bao hấp, thêm một đĩa cải ướp nhé.”
“Được! Ăn hết không đủ thì cháu cho bác thêm.”
Lâm Hoài Hạ đang bận rộn, ba chiếc xe lần lượt đậu ngoài sân.
Người đầu tiên bước vào là ông ba và bác ba, ông ba không vội gọi người mà chắp tay sau lưng đi tới xem người ta đang ăn gì.
Ông ba: “Ăn ngon không?”
Hina
Người được ông ấy hỏi gọi một phần bún dưa chua, ăn không ngẩng đầu lên: “Ngon lắm.”
“Ông mới tới lần đầu à? Ông có thể gọi bất cứ món nào trên bảng đen, món nào cũng ngon.”
“Đây là cháu gái của nhà họ Lâm, tay nghề tốt lắm.”
Chú Trương hôm qua đến ăn sáng, ăn xong bát bún thì lau miệng, cười nhạo bọn họ: “Mấy người các người, người ta mới khai trương hôm qua, các người mới ăn được mấy bữa, bây giờ đã bắt đầu khoác lác.”
“Ha ha, anh cả Trương, cũng không phải khoác lác đâu, ăn ngon thật mà.”
Ông ba vui mừng, ngẩng đầu kiêu hãnh: “Tổ tiên nhà họ Lâm chúng tôi làm đầu bếp cung đình, tay nghề vẫn còn đó.”
Lâm Hoài Hạ đang bưng đồ ăn cho khách, nhìn thấy ông ba: “Ông đến thật ạ?”
“Tới xem thử cháu có làm hỏng tên tuổi nhà họ Lâm chúng ta không.”
Lúc này, những người khách quen xung quanh mới nhận ra đây chính là trưởng bối nhà họ Lâm.
Lâm Hoài Hạ: “Ông ba, ông ngồi một lát, cháu lấy cho ông một bát cháo.”
Bác ba: “Để bác giúp, bên kia có người gọi món, cháu mau qua đi.”
“Vâng ạ.”
Điền Thanh và thợ quay phim vào sau nhìn thấy trong sân buôn bán tốt như vậy, Điền Thanh cũng vội vàng tới giúp đỡ.
Hôm nay Lục Nghiễn cũng tới, thấy bên trong bận rộn nên anh không vội vào mà tổ chức họp từ xa trên xe, họp xong thì khách trong sân đều đã rời đi.
Vừa rồi tiễn khách, Lâm Hoài Hạ đã nhìn thấy xe của anh, thấy anh đang bận nên cũng không làm phiền anh.
Lúc này, Lâm Hoài Hạ gõ cửa kính xe, Lục Nghiễn tháo tai nghe ra, xuống xe.
“Anh bận rộn như vậy, sao hôm nay lại tới đây?”