Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản

Chương 59

Lấy ra một gói vải thiều, hai mắt ông cụ sáng lên, tốt lắm, quả vải tươi, to, tròn mọng như vậy, không cần nghĩ cũng biết là ngon rồi.

Ông cụ ăn hết quả này đến quả khác, vô cùng hưởng thụ chép miệng, trong lòng vui sướng không thôi.

“Ngon lắm, không tệ, lấy ra ăn tiếp!”

Lúc này nhà họ Điền đang ngồi vây quanh bàn trà, trên bàn là vải thiều vừa rửa, cả nhà vừa ăn vải vừa xem video mới hôm nay Quán ăn vặt nhà họ Lâm đăng.

Hina

Chỉ một lúc sau, thùng rác đã chứa đầy vỏ vải.

“Ha ha, Thanh Thanh mang đồ tốt về.”

“A, vải, vải đang vào mùa phải không?”

“Vải này nhìn ngon quá, để chú ăn thử!”

Điền Thanh nhường chỗ: “Chú hai, chú ngồi đi.”

Chú hai Điền thoải mái ngồi xuống, cầm một quả vải lên, thuần thục bóc đầu quả vải, vỏ vải bị bung ra.

Xem ra chính là một người ghiền ăn vải.

Chú hia Điền ăn liền bốn năm quả mới cảm thán nói: “Ngon quá! Mọng nước, thơm ngọt.”

Thím hai Điền nói tiếp: “Đúng vậy, vừa nghe tin Thanh Thanh đến nhà Hoài Hạ trở về, chúng ta còn bỏ cả cơm tối chạy qua, muốn xem xem Thanh Thanh mang món gì ngon trở về.”

“Nói thô mà thật!”

Cả nhà cười ha ha.

Gió đêm mang theo chút hơi lạnh, buổi tối ở nông thôn, mây đen mỏng bị gió thổi bay, trên bầu trời lơ lửng vài ngôi sao.

Người nhà họ Lâm đóng cửa hàng về nhà, ăn cơm tối xong cũng ngồi ăn vải thiều, trò chuyện với nhau.

“Hoài Hạ làm ăn khá tốt, tôi đến đó quan sát cả buổi sáng, thực khách tới lui không ngừng nghỉ.”

“Mặc dù Hoài Hạ chỉ bán đồ ăn sáng, số lượng không nhiều, không đa dạng, nhưng hương vị rất ngon.”

“Món bún dưa chua đó là đặc sản của bác hai chúng ta, con bé Hạ Hạ này cũng làm rất tốt.”

Vừa nhắc tới Hạ Hạ, bác ba liền hết lời khen ngợi.

Ông ba thở dài: “Hạ Hạ rất có tài nấu ăn, nhưng thời gian học nấu ăn hơi ngắn, chưa học được nhiều món chính, không thể nuôi nổi một quán ăn.”

Bác gái ba nuốt miếng vải trong miệng xuống, nói: “Con cảm thấy Hạ Hạ làm rất tốt, cứ từng bước một như thế là được.”

“Đúng vậy, bây giờ làm ăn khó khăn, quán lớn quá cũng không tốt.”

“Diên Đông đó, làm ở khách sạn hạng sao, bây giờ cũng không ổn.”

“Tôi thấy, công việc kia của Diên Đông còn không ổn định bằng Hoài Hạ. Nếu Diên Đông thật sự từ chức thì cứ để nó về lập nghiệp nhỏ là được, nó không thích bán thịt kho, rau trộn thì mở tiệm mì, quán cơm nhỏ là được.”

Mấy người ngồi cùng nhau, càng nói càng cảm thấy hợp lý, bác cả Lâm dứt khoát lấy điện thoại di động ra gọi video cho Lâm Diên Đông.

Gọi video trong nhóm gia đình, Lâm Tùy Tâm vừa mới tăng ca về nhà cũng bị kéo vào tham gia.

Cả nhà đều lo lắng cho sự nghiệp của Lâm Diên Đông, có mỗi Lâm Tùy Tâm là dán mắt vào đống vải thiều.

Lâm Tùy Tâm hỏi liền một lúc ba câu: “Vải ở đâu vậy? Lâm Hoài Hạ cho à? Có ngon không ạ?”

“Ngon lắm, cực kỳ ngon.”

“Bác ăn không ngừng được.”

“Ôi, vải bán sáng sớm ở chợ cũng không ngọt bằng, cảm giác như chưa chín, vải Hoài Hạ cho vừa ngon, vừa chín ngọt.”

“Quan trọng là rất to, cả đời bác chưa từng ăn loại vải nào to như thế, to gần bằng một quả trứng gà ta rồi.”

“Vải này có mùi rất thơm, đặc biệt thơm mùi vải thiều.”

“Thằng hai à, ngon hơn vải năm ngoái con gửi về nhiều.”

Cha của Lâm Tùy Tâm cắm đầu vào ăn vải, vừa khen ngợi vải cháu gái tặng, vừa không quên giẫm cho con trai một phát.

Lâm Tùy Tâm không nói nên lời, không phải đang nói về công việc của anh ấy sao, sao lại nhắc đến vải rồi?

Nhưng nhìn vải trên bàn không ngừng vơi đi, hai anh em cũng phát thèm.

Lâm Tùy Tâm tắt điện thoại rồi nhắn tin cho Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ đang xem bình luận video nên không để ý.

Lâm Tùy Tâm gọi thẳng tới, Lâm Hoài Hạ vừa nhấc máy đã nghe thấy anh hai mình tru lên.

“Lâm Hoài Hạ, cái đồ vô lương tâm nhà em, có đồ tốt không nhớ tới anh hai em, em còn là con người hay không? Nhớ hồi em bảy tuổi, anh giúp em đánh nhau…”
Bình Luận (0)
Comment