“Không, mấy người ngửi kỹ đi, đúng là mùi thơm của cơm mà.”
Mọi người hít hít, đúng thật?
“Ai đặt thức ăn ngoài đấy? Khai mau.”
Một cô gái chỉ vào lò vi sóng: “Hình như mùi từ lò vi sóng thì phải.”
“Cái gì?”
Còn hai phút nữa mới đến giờ hẹn, Lâm Tùy Tâm vừa ngâm nga một giai điệu vừa đi lấy cơm.
Lúc này một đống người tụ tập trước lò vi sóng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đồng hồ đếm giờ, 20 giây, 19 giây, 18 giây…
Lâm Tùy Tâm: “Mấy người đứng đây làm cái gì? Nhường đường.”
Mọi người quay lại nhìn anh ấy: “Anh Lâm, cơm anh nấu à?”
Lâm Tùy Tâm ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của gạo tơ vàng, kiêu ngạo gật đầu: “Thơm nhỉ!”
Hina
Một đám phú nhị đại quen ăn sơn hào hải vị vội vàng gật đầu.
“Tiểu Lâm à, cậu không thể ăn một mình được.” Người lên tiếng là trưởng phòng của Lâm Tùy Tâm.
“Anh Lâm, cho em trai một miếng cơm đi, năn nỉ.” Đây là đồng nghiệp cùng cấp.
“Anh Lâm, em cũng muốn!”
Ting~
Cơm chín.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Tùy Tâm mở lò vi sóng, một luồng hơi nước bay ra, hít sâu một hơi... ừm…
Mẹ nó thơm quá đi mất!
Lâm Tùy Tâm rút ra mấy tờ giấy, bưng hộp cơm nóng hổi tìm chỗ ngồi ăn.
Chẳng mấy chốc, cả đám người bưng nào là sushi Nhật Bản, bò bít tết nhập khẩu, nhất quyết đòi ngồi ăn cùng Lâm Tùy Tâm.
“Chỉ có cơm không có đồ ăn thì sao được?”
“Anh Lâm, chia sẻ với nhau đi!”
Lâm Tùy Tâm từ từ mở nắp, cải ướp dầu ớt yêu quý của anh ấy không ngon hơn đồ ăn ngoài của bọn họ sao?
Có nói thế nào thì Lâm Tùy Tâm vẫn bất động.
Một người không nhịn được nữa, cầm đũa lên gắp một miếng cải ướp.
Nhai nuốt mấy lần, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, đây chính là cải ướp trước giờ anh ta ghét bỏ sao?
Vâng, chính là cải ướp! Sự khác biệt giữa người với người và sự khác biệt giữa người với chó, tương tự như cải ướp!
Cơm của Lâm Tùy Tâm trông rất ngon, nhưng mọi người đều biết xấu hổ, không có mặt mũi cướp miếng ăn trong bát anh ấy.
Lâm Tùy Tâm thật đáng ghét! Quá chó!
Ông chủ công ty từ bên ngoài đi vào: “Ôi, mọi người không ăn trưa à, tập trung ở đó làm gì thế.”
Mọi người nhường đường cho ông chủ.
“Cải ướp? Tôi rất thích ăn cải ướp. Tiểu Lâm, chia cho tôi một ít nhé?”
Lâm Tùy Tâm miễn cưỡng dùng đũa sạch gắp cho ông chủ hai miếng, gắp cho bản thân hai miếng rồi nhanh chóng đóng nắp bình thủy tinh lại.
Ý tứ rất rõ ràng: Quỷ ham ăn mau biến đi, ông đây không chia sẻ.
Nhưng đã bị người ta nếm thử, sao có thể giữ lại nữa?
Một bình cải ướp lớn bị ông chủ lấy đi một phần ba.
Có người cố ý nói: “Cải ướp có là gì, cơm của anh Lâm mới ngon.”
“Tiểu Lâm…”
Lâm Tùy Tâm ôm hộp cơm, không cho!
Không cho thì thôi, tiết lộ đây là gạo gì đi?
Lâm Tùy Tâm: “Cái này dễ nói, gạo tơ vàng!”
Gạo tơ vàng?
Tất cả mọi người đều lướt web lâu năm, có người lập tức phản ứng: “Màu vàng truyền thuyết?”
“Đúng vậy!”
Ông chủ sờ sờ cằm: “Gạo tơ vàng, nghe nói hai mươi nghìn một cân còn không mua được, Tiểu Lâm, bữa cơm này của cậu tiêu chuẩn cao thật đấy!”
“Hai mươi nghìn?!” Có người hét lên.
Lâm Tùy Tâm mở to mắt, chẳng phải Lâm Hoài Hạ nói bán giá mười nghìn sao? Cô lỗ thảm rồi, người bán lại trực tiếp kiếm được lợi nhuận gấp đôi!
Mọi người đều nghĩ đến túi gạo lớn của Lâm Tùy Tâm, ít nhất cũng có giá hàng trăm nghìn!
Có người rơi nước mắt trong lòng, so sánh với bản thân, tức c.h.ế.t mất!
Đừng tưởng làm tài chính là có tiền, người kiếm được nhiều tiền đều là những ông chủ cấp cao, nhân viên mới vào ngành, có thành tích trung bình, một năm được mấy trăm nghìn đã khá tốt rồi.
Cho dù có mấy trăm nghìn thì vẫn là mức thu nhập cao so với các ngành khác. Suy cho cùng, hầu hết mọi người đều có thu nhập hàng năm chưa đến một trăm nghìn đồng.
Bọn họ vất vả đến khuya, tăng ca suốt một năm mà tiền lương vẫn không mua nổi một bao gạo, ai mà chấp nhận được?