Tô Cảnh Đồng vẫn không thể bỏ qua chuyện này, hắng giọng, phân vân không biết có nên nói ra chuyện này hay không.
Tô Viễn Thần lườm anh ấy một cái, hất tay anh ấy ra: “Khụ cái gì mà khụ? Tóc mắc vào cổ họng hay sao?”
Tô Quốc Bình đi vào tủ lạnh trong bếp cất kỹ bánh kem nhỏ để xin lỗi vợ, vừa bước ra đã thấy con trai lớn có dáng vẻ vô cùng kỳ lạ.
Tô Cảnh Đồng gọi cha mình: “Ông già, có phải cha và mẹ còn một đứa con gái nào không?”
“Con bị điên à?”
Chính Tô Cảnh Đồng cũng không nói nên lời đây, nhưng chuyện này thật quá trùng hợp.
“Con nhớ mẹ từng nói, Tô Viễn Thần được sinh ra ở bệnh viện thị trấn Liễu Giang phải không?”
“Đúng vậy, lúc đó cha và mẹ con đến núi Đại Thương chơi, rõ ràng còn chưa tới ngày dự sinh, thằng nhóc thối Tô Viễn Thần này đã chui ra, đành phải đến bệnh viện thị trấn Liễu Giang gần đó để sản xuất.”
Tô Cảnh Đồng gật đầu, chuyện này cả nhà bọn họ đều biết.
“Ở thị trấn Liễu Giang, có một cô gái trông giống hệt mẹ.”
Tô Viễn Thần cảnh giác: “Anh có ý gì?”
“Con nghi ngờ, có phải Tô Viễn Thần nhà mình với con nhà họ Lâm bị bế nhầm hay không!”
“Cái gì?”
Cha và em trai trợn mắt há mồm, Tô Cảnh Đồng nhún nhún vai: “Suy đoán hợp lý thôi mà.”
Tô Cảnh Đồng nói chuyện rất coi trọng bằng chứng, lấy điện thoại di động ra cho bọn họ xem ảnh Lâm Hoài Hạ, sau đó lại cho bọn họ xem ảnh của mẹ mình khi còn trẻ.
Tô Quốc Bình và Tô Viễn Thần đều sửng sốt.
Tô Quốc Bình và vợ là thanh mai trúc mã, ông là người biết rõ dáng vẻ vợ mình khi còn trẻ nhất.
Lúc này, ánh mắt ông nhìn cậu con trai út cũng không được bình thường.
Tô Viễn Thần nhảy dựng lên: “Chết tiệt, hai người nhìn con làm gì? Giống nhau thì có gì kỳ lạ, bây giờ đầy người phẫu thuật thẩm mỹ, có lẽ cô ấy cũng vậy. Nhìn cái mũi này đi, cao thế này chắc chắn là độn rồi. Cả cái mắt này, có phải là cắt hai mí không? Mặt nhỏ như vậy là gọt xương à?”
Càng nói càng kích động, giọng Tô Viễn Thần có chút không mạch lạc: “Cha…”
Tô Cảnh Đồng vỗ vỗ vai anh ấy: “Đừng kích động, anh chỉ hơi nghi ngờ thôi, cho dù em không phải họ Tô thì cũng không sao, nuôi em hơn hai mươi năm nay, ngay cả nuôi chó còn có tình cảm, cha mẹ anh sẽ không bỏ rơi em đâu.”
Tô Viễn Thần bật khóc: “Anh chửi em là chó.”
Tô Quốc Bình vẻ mặt nghiêm túc, không để ý đến đứa con trai đang ồn ào mà tập trung nhìn từng bức ảnh của cô gái này, càng nhìn càng cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Tô Quốc Bình: “Sao con biết con bé?”
Tô Cảnh Đồng nói chuyện cô gái này là bên cung cấp rau củ cho siêu thị, cũng như những thông tin mà anh ấy tìm được sau đó.
“Con nói con bé ở thị trấn Liễu Giang? Mở một quán ăn sáng?”
“Vâng đúng vậy!”
“Sáng mai chúng ta đi xem một chút.”
Tô Quốc Bình dặn dò con trai: “Đừng nói trước với mẹ các con.”
“Con biết rồi.”
Cha của bọn họ là người tùy tiện trong chuyện nhỏ, nhưng vẫn rất đáng tin cậy trong chuyện lớn.
Tô Quốc Bình ghi nhớ chuyện này, trở về phòng gọi vài cuộc điện thoại, nhờ người giúp điều tra về Lâm Hoài Hạ và những gì đã xảy ra ở bệnh viện thị trấn Liễu Giang năm đó.
Chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, bệnh viện thị trấn được cải tạo cách đây mười năm, bị lạc mất rất nhiều thông tin, các bác sĩ lúc đó cũng đã nghỉ hưu từ lâu, rất nhiều người đã chuyển đến thành phố, không thể liên lạc được.
Hina
Điều duy nhất có thể xác định là Lâm Hoài Hạ được sinh ở bệnh viện thị trấn Liễu Giang cùng ngày với Tô Viễn Thần.
Nếu là cùng một ngày thì sẽ có nguy cơ bị bế nhầm.
Sáng hôm sau, Lâm Hoài Hạ tỉnh dậy, còn chưa mở mắt đã bận rộn một vòng trong không gian, nửa tiếng sau, một xe hàng chở rau củ sản xuất trong không gian tiến vào nhà máy chế biến của Quán ăn vặt nhà họ Lâm.