Ngoài cổng có lắp camera giám sát, Lâm Hoài Hạ nhìn thấy là người trong thị trấn, đều đeo khẩu trang, trong đó có một người đang cầm sổ đăng ký.
Lâm Hoài Hạ đeo khẩu trang ra mở cổng.
Một người trong số họ biết Lâm Hoài Hạ, hỏi một câu: “Cô là cháu gái ông cụ Lâm à, mấy ngày nay dịch bệnh nghiêm trọng, chúng tôi đến đăng ký, cô để lại số điện thoại, có chuyện gì chúng tôi sẽ thông báo cho cô.”
“À.”
Sau khi Lâm Hoài Hạ đăng ký, bọn họ lại dặn cô không có việc gì thì không được ra ngoài, cho dù ra ngoài cũng phải nhớ đeo khẩu trang.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Từ Thanh Trụ từ trên tầng gọi: “Lâm Hoài Hạ, chơi game không?”
“Không chơi, cậu chơi một mình đi!”
Hơn ba giờ chiều, chuyển phát nhanh hôm qua Điền Thanh gửi cho cô đã đến, bưu điện bảo cô đừng qua lấy, đồng thời giao gói hàng đến tận cổng cho cô, khử trùng xong mới bảo cô mở cửa lấy.
Điền Thanh rất chu đáo, ngoài chiếc máy ảnh cô cần còn đóng gói cả những phụ kiện khác như chân máy,... giao tới.
Văn phòng nhân gian của miếu Táo quân sắp mở cửa kinh doanh rồi!
Những người làm quảng cáo đều có kiến thức về bố cục chụp ảnh, Lâm Hoài Hạ bắt đầu chụp ảnh từ khi học đại học nên việc quay một đoạn video ngắn không khó đối với cô.
Phòng bếp nhà bọn họ dù là bếp lớn ở sân trước, hay bếp nhỏ cá nhân ở sân sau cũng đều có một cửa sổ lớn đón ánh sáng tốt. Lâm Hoài Hạ điều chỉnh thông số camera, sẵn sàng bắt đầu quay vào ngày mai.
Nhưng video đầu tiên nên quay cái gì? Cô ôm máy tính xem video của các blogger ẩm thực khác để lấy cảm hứng.
“Xem video của người khác làm gì, không phải nhà họ Lâm các người có thực đơn à, mỗi ngày một món cũng đủ dùng một hai năm rồi.”
“Sao bà biết nhà họ Lâm có thực đơn?”
Bà cụ nhỏ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Sao lại không có? Chẳng phải tổ tiên cô là đầu bếp cung đình sao?”
“Sao bà biết nhà cháu là đầu bếp cung đình?” Cô khẳng định mình chưa từng nói gì về việc này.
“Ta là thần tiên, chút chuyện này còn có thể không biết?”
Ban đầu còn hơi yếu ớt, nhưng sau đó giọng điệu lên cao, giống như bà ấy đã tự tin trở lại.
Lâm Hoài Hạ không tranh cãi với bà ấy: “Bà nói đúng, đồ ăn cửa tiệm nhà họ Lâm chúng ta làm phải có đặc trưng của cửa tiệm nhà họ Lâm chúng ta.”
Đặc trưng đồ ăn nhà họ Lâm nằm ở hai chữ mùa vụ.
Tức là nền tảng của nhà họ Lâm ở phía Tây Nam, đây là vùng đất trù phú, sản vật phong phú, rau củ quả đa dạng nên có thể sáng tạo. Đồ ăn nhà họ Lâm tập trung vào bảy hương vị chua, tê, cay, ngọt, đắng, thơm và mặn, hương vị cân đối, cấp độ rõ ràng.
Nhưng rất ít đầu bếp có thể đạt được những đặc trưng trên, trong ấn tượng của mọi người, đầu bếp Tây Nam rất giỏi dùng đồ tê cay, còn những thứ khác thì không đáng nhắc đến.
Trong trí nhớ của Lâm Hoài Hạ, gia vị tê cay chỉ là một phần rất nhỏ trong số những món ăn ông nội cô am hiểu, nhưng vì hương vị khác không có tác dụng mạnh bằng vị tê cay nên dần dần bị bỏ lại trong góc.
Mùa xuân nên ăn gì?
Mùa xuân nên ăn các loại rau rừng, măng, rau hẹ, hành tỏi, cải xanh, cải dầu, tỏi rêu, ốc đồng, rau dền.
Hina
Lâm Hoài Hạ mỉm cười, nghĩ tới những loại rau này, giống như nhìn thấy dáng vẻ ông nội đang cười ha hả xắn tay áo nhặt rau trong bếp.
Cô viết ra ba cái tên: Cải dầu tỏi, bánh rau hẹ và canh cá viên rau dền.
Bây giờ mới vừa lập xuân, rau rừng còn chưa lớn, khoảng một tháng nữa, chờ rau rừng lớn lên, cháo rau rừng cũng là một món ăn ngon.
Nghĩ đến vị hơi đắng và tươi mát của rau rừng, đầu lưỡi đờ đẫn lập tức trở nên nhạy cảm hơn.
Chọn thực đơn xong, cô đi dạo một vòng quanh vườn rau sau nhà, những cây cải dầu dưới chân núi vẫn chưa nở hoa, dáng dấp mập mạp mọng nước. Rau hẹ cả năm không ai thu hoạch, tươi tốt vô cùng. Còn rau dền, mặt trên xanh biếc, mặt dưới tím đậm, vườn rau nhà cô không có, nhưng nhà họ Từ thì trồng một mảnh.