Lục Nghiễn giải thích một lượt chuyện nhà họ Tô, ông cụ Lục mở to hai mắt: “Có chuyện như vậy sao?”
Hai ông cháu quay vào nhà nói chuyện, quản gia gọi mấy người chuyển rau củ quả trong sân về bếp, không ngờ trong một cái thùng còn có một con gà và một con vịt.
Vẫn còn sống.
Quản gia đến xin phép, gà vịt xử lý như thế nào?
“Gà một nửa hầm canh, một nửa xào khoai tây, vịt để nuôi đã.”
Trên đường đi, Tô Viễn Thần gửi tin nhắn cho cha mẹ, thông báo mình và Lâm Hoài Hạ đang tới.
Lúc Lâm Hoài Hạ lái xe đến nhà họ Tô, toàn bộ thành viên nhà họ Tô đều có mặt.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Hoài Hạ có chút bối rối.
Vương Xuân Hiểu nắm tay cô: “Con ơi, con chịu khổ rồi, lúc ấy mẹ không biết…”
Hina
Nói rồi bà bật khóc.
Tô Quốc Bình vỗ vỗ vai vợ, ấm áp nói: “Được rồi, chúng ta cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, tạo hóa trêu ngươi thôi!”
Lâm Hoài Hạ: “Đúng vậy, mọi người nói đúng, hơn nữa, hơn hai mươi năm nay con sống rất tốt, không hề thiếu thốn bất cứ thứ gì.”
Đây chỉ là suy nghĩ của cô thôi, nhà họ Tô đã sớm mò ra người cha vô trách nhiệm Lâm Tây Hồ kia, người nhà họ Tô vô cùng ghét bỏ ông ta, nếu không phải có ông nội Lâm bảo vệ cháu gái thì không biết con bé sẽ như thế nào nữa.
Nhưng cũng không cần thiết phải nói điều này trước mặt con bé.
Ông cụ Tô nhìn Lâm Hoài Hạ, đúng là rất giống con dâu lúc còn trẻ: “Đây là con gái nhà họ Tô chúng ta phải không?”
Lâm Hoài Hạ lễ phép gật đầu: “Chào ông nội Tô!”
Tô Viễn Thần gọi anh cả: “Mau tới lấy đồ.”
“Cái gì thế?” Cả nhà tò mò.
Tô Viễn Thần đắc ý nói: “Đều là rau củ quả, còn có một thùng gà vịt, con cướp được từ tay Lục Nghiễn đấy.”
“Lục Nghiễn?” Tô Cảnh Đồng nhíu mày.
“Đúng vậy, bạn trai của Lâm Hoài Hạ, lúc nãy gặp trên đường, anh ta sờ tay Lâm Hoài Hạ, em còn tưởng anh ta đang lợi dụng con bé cơ.”
Ánh mắt của cả nhà đều đổ dồn vào Lâm Hoài Hạ, Lâm Hoài Hạ chỉ cảm thấy nắm đ.ấ.m cứng đờ, muốn đánh người!
Lúc sắp tới trong lòng cô còn thấp thỏm, bây giờ gặp được người rồi, Lâm Hoài Hạ cảm thấy cũng bình thường.
Ngoại trừ ngốc bạch ngọt Tô Viễn Thần muốn ăn đòn, những người nhà họ Tô còn lại đều rất hòa đồng.
Cả nhà đều rất quan tâm đến trải nghiệm cuộc sống hơn hai mươi năm của cô, lôi kéo trò chuyện với cô.
Nhìn lại quá khứ, Lâm Hoài Hạ nhớ ra, hầu hết chuyện vui vẻ đều liên quan đến gia đình, mà gia đình này, không bao gồm Lâm Tây Hồ.
Người nhà họ Tô đều đã nhận ra.
Tô Cảnh Đồng: “Nghe nói siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Triệu tìm em mua hàng, nhưng đều bị em từ chối.”
“Ừm, em không điên mà hợp tác với kẻ thù.”
Tô Cảnh Đồng cười: “Vậy thì hợp tác với chính nhà mình đi, nhà họ Tô cũng có một chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống, hai tháng nay vì hợp tác với nông trường của em mà lượng khách VIP đã tăng lên 30%. Ông nội đã bàn bạc với cha mẹ, về sau sẽ giao siêu thị này cho em.”
Lâm Hoài Hạ từ chối: “Như vậy không thích hợp, nhưng em đồng ý khiến nhà họ Triệu ngột ngạt, trở về em sẽ nói Đỗ Duy tăng thêm số lượng rau củ cho mọi người.”
Tô Viễn Thần ai oán nói: “Không công bằng, em còn không có nổi một cái cửa hàng.”
Tô Cảnh Đồng liếc nhìn thằng em ngốc: “Em thì lấy tiền là được rồi, không cần mặt tiền cửa hàng công ty gì đâu.”
“Hứ!”
Vương Xuân Hiểu nắm tay con gái: “Đừng từ chối, cho con chính là của con.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, nhận lấy!” Ông cụ Tô trực tiếp quyết định.
Lâm Hoài Hạ mở miệng muốn từ chối, nhưng mọi người đều nhìn cô, nhất là mẹ Tô, cực kỳ trông mong, giống như chỉ cần cô từ chối là bà sẽ bật khóc ngay. Cuối cùng, Lâm Hoài Hạ đành phải gật đầu đồng ý.