Tô Viễn Thần bị sai khiến xoay mòng mòng, tên nhóc này khá có năng lực.
Bà Dịch còn khen anh ấy: “Anh bạn trẻ làm việc tốt quá.”
Ông cụ Tô khiêm tốn khoát tay: “Nào có, nào có, nó còn phải học nhiều lắm.”
Lâm Hoài Hạ cười trộm, đúng là nên để tên này luyện tập nhiều hơn, không thể làm mọt gạo ở nhà mãi được.
Thực đơn bữa trưa đã được quyết định, chính là ngỗng hầm nồi sắt. Dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, Tô Viễn Thần chạy đến nông trường, nói muốn tự chọn một con lớn để ăn đủ vốn!
Tô Viễn Thần vừa đi không lâu, luật sư nhà họ Tô và giám đốc phụ trách chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống của nhà họ Tô cũng tới.
Sau khi ký hợp đồng chuyển nhượng, Lâm Hoài Hạ bảo giám đốc đến nông trường tìm Đỗ Duy, đồng thời nói từ nay về sau sẽ giao 80% rau củ quả nông trường sản xuất cho ông ấy.
Cô còn cho ông ấy một phần lô gà, vịt, ngỗng đầu tiên, đưa vào các siêu thị thực phẩm tươi sống mời chào khách hàng.
Chỉ với một mục đích duy nhất, bóp c.h.ế.t nhà họ Triệu.
Điều này khiến giám đốc cười không khép được miệng, vội vàng gật đầu vâng dạ đi ngay.
Sáng sớm hôm nay, tổng giám đốc Tô thông báo chuyển nhượng công ty cho em gái làm ông ấy giật nảy mình, nhà họ Tô lấy đâu ra con gái? Không phải chỉ có hai anh em thôi sao?
Ông ấy thấp thỏm lo âu đi theo luật sư nhà họ Tô đến đây, không ngờ cô chủ mới lại là chủ nông trường Bé tươi xanh, thật trùng hợp, đúng là cơ hội trời cho!
Bóp c.h.ế.t nhà họ Triệu có gì khó, với sự hỗ trợ hết mình của Bé tươi xanh, ông ấy có thể đưa chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống của nhà họ Tô trở thành số một trong ngành.
Lâm Hoài Hạ suy nghĩ một chút: “Lát nữa ông đến nhà máy Quán ăn vặt nhà họ Lâm phía trước tìm tổng giám đốc Lâm Tùy Tâm, nói là tôi bảo ông tới, ông hãy thương lượng với anh ấy, hỏi xem anh ấy có có thể cho ông một lô dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm không.”
Các mặt hàng của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đã được tiêu thụ trong thời gian dài, cô cũng biết rõ Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng như thế nào. Nếu dầu ớt được bày trên kệ siêu thị nhà họ Tô, chắc chắn cường độ quảng bá sẽ vô cùng lớn!
Cô muốn dùng hết sức lực để ép c.h.ế.t siêu thị nhà họ Triệu.
Giám đốc kích động đến đỏ bừng mặt: “Tổng giám đốc Lâm yên tâm, có sự ủng hộ của cô, tôi nhất định sẽ đè bẹp nhà họ Triệu, đưa siêu thị thực phẩm tươi sống của chúng ta trở thành số một trong ngành.”
Lâm Hoài Hạ cười: “Vậy ông cố lên nhé!”
Chờ bọn họ rời đi, ông cụ Tô mới nói: “Giỏi lắm, đúng là con cháu nhà họ Tô chúng ta.”
Tô Viễn Thần vui vẻ xách con ngỗng bị trói chặt trở về, nghe nói như thế thì miệng méo xệch đi: “... Còn cháu không phải con cháu nhà họ Tô sao?”
Ông cụ trợn mắt lườm anh ấy một cái trong lòng: Cái thằng ngốc bạch ngọt nhà cháu!
Lâm Hoài Hạ nhìn con ngỗng trong tay anh ấy: “Ba người chúng ta sao có thể ăn hết con ngỗng to như thế?”
“Cố ăn là hết!”
“Không được, không thể lãng phí đồ ăn, anh đổi lại một con vịt đi!”
“Không chịu, anh muốn ăn ngỗng cơ! Chẳng lẽ một cậu nhóc đáng thương như anh lại không có quyền ăn thịt ngỗng sao?”
Hina
Con ngỗng giãy chết: “Quác…”
Giữa trưa, Tô Viễn Thần vẫn được ăn ngỗng to hầm nồi sắt.
Lâm Hoài Hạ gọi anh cả, chị dâu và anh hai về nhà ăn cơm, sáu người cố gắng ăn hết mới không còn thức ăn thừa.
Buổi chiều, anh cả báo cho cô biết, ông ba đã chọn xong thời gian, nửa tháng sau có ngày lành tháng tốt, nhà họ Lâm sẽ mời cả nhà họ Tô ăn cơm.
Lâm Hoài Hạ gật đầu.
Nhà họ Lâm và nhà họ Tô đều là người có lý, sự thật chắc chắn không có gì đáng nói, thà giải quyết thỏa đáng một lần cho xong.
Vào ngày nhà họ Lâm mời khách, tất cả họ hàng, bạn bè của nhà họ Tô và nhà họ Lâm đều đến.