Khách hàng đến siêu thị mua hàng: “...” Đã hứa cho khách hàng ăn thử miễn phí, sao các người lại tự tiêu hóa nội bộ hết?
Ngoài ra còn có dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, đây cũng là điểm nóng tranh nhau mua hàng.
Một fan cứng của Quán ăn vặt nhà họ Lâm đang đi dạo siêu thị thì bất ngờ nhìn thấy dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm trên kệ, anh ta trực tiếp chửi thề một câu, sau đó quét hết dầu ớt trên kệ vào xe đẩy hàng của mình.
Người bán hàng phải liên tục khuyên can, mỗi người chỉ được mua một chai, anh ta mới tiếc nuối từ bỏ.
Nhưng cũng không từ bỏ thật, anh ta đứng canh trước kệ, nhờ những khách hàng khác mua dầu ớt giúp mình, sau đó trả người ta năm mươi đồng phí.
Người có thể đến đây dạo siêu thị đều không thiếu tiền, thấy anh ta nói chuyện kiểu đó, phản ứng đầu tiên của mọi người là, loại dầu ớt nào lại ngon đến mức đáng mua như thế?
Lên mạng tìm thử, ôi, đánh giá cao quá, tự lấy về ăn thử xem sao.
Sau khi ăn thử thì quá tuyệt, ngoài việc mua rau củ, trái cây, thịt gia cầm tươi ngon vào mỗi buổi sáng, mọi người còn đổ xô đi mua dầu ớt của Quán ăn vặt nhà họ Lâm.
Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng nhất trong lĩnh vực ẩm thực năm nay, có sự giúp đỡ của Quán ăn vặt nhà họ Lâm, danh tiếng của siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Tô cũng ngày càng tăng cao.
Nhờ nông trường Bé tươi xanh, siêu thị thực phẩm tươi sống nhà họ Tô phát triển mạnh mẽ, trong khi nhà họ Triệu bị cố ý nhằm vào thì ngày một sa sút.
Sự ghen tị của Triệu Viện Viện đối với Lâm Hoài Hạ đã biến thành thù hận, cô ta thề, một ngày nào đó cô ta phải giẫm Lâm Hoài Hạ xuống bùn.
Sau đó, Lâm Tây Hồ đã đến gặp Lâm Hoài Hạ vài lần, Lâm Hoài Hạ trực tiếp chặn người ngoài cửa, nhìn nhiều đến phát chán.
Tô Viễn Thần gặp qua Lâm Tây Hồ thì ghét bỏ bĩu môi, đây chính là cha ruột của anh ấy?
Lâm Hoài Hạ không rảnh nói chuyện với thằng cha đểu cáng, hiện tại cô đang rất bận rộn. Hai ngày nay phải thu hoạch lúa tơ vàng trong nông trường, thêm loại dầu ớt mới vào cửa hàng online, ngoài ra siêu thị thực phẩm tươi sống cũng cần cô tới xem xét.
Biết tin nông trường muốn bán lúa tơ vàng, giám đốc siêu thị lập tức đặt mua mười nghìn cân.
Thật ra ông ấy muốn lấy hết nhưng Lâm Hoài Hạ không cho phép.
Lâm Hoài Hạ nhớ ra một chuyện, nếu lúa tơ vàng bên này đã đến mùa thu hoạch, thì lúa giống giáo sư Vệ lấy của cô giờ ra sao?
Gọi điện thoại: “Ai da, ở đây chúng tôi cũng thu hoạch rồi, loại lúa này ngon nhưng năng suất thấp quá, có điều, tuy năng suất thấp nhưng một vài số liệu nghiên cứu về lúa tơ vàng vẫn rất khai sáng cho công việc nghiên cứu khác của chúng tôi… bla bla…”
Hina
Lâm Hoài Hạ: Tôi không cần biết những thứ này.
“Giáo sư, các ông có bán lúa không?”
“Sản lượng có tí thì bán cái gì? Chúng tôi xát lúa thành gạo, chia hết cho nhân viên trong viện nghiên cứu rồi, năm sau không trồng nữa!”
Lâm Hoài Hạ: À, vậy thì không sao.
Biết gạo tơ vàng vẫn là sản phẩm độc quyền của nông trại cô, người phụ trách siêu thị thực phẩm tươi sống không hề khách sáo, trực tiếp đặt ra mức giá cao ngất ngưởng cho gạo tơ vàng.
Tất nhiên, không chỉ danh tiếng của gạo tơ vàng có giá trị mà bao bì trông cũng rất giá trị.
Một cân gạo, năm cân gạo, mười cân gạo đều được đóng trong hộp gỗ cao cấp, trên mặt có một chùm bông lúa tơ vàng được chạm khắc thủ công.
Ngay cả cái hộp này nhìn đã không hề rẻ chút nào.
Cũng bởi vì danh tiếng của gạo tơ vàng, chiếc hộp gỗ xinh đẹp này lại trở thành đạo cụ không thể thiếu của giới phú nhị đại thích khoe của online.
Phú nhị đại: Mau đến xem này, nhà tôi ăn gạo tơ vàng!
Đám fan hâm mộ: Đúng là tuyệt vời, không hổ là phú nhị đại. Ghen tị! Ghim!