Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 154

Vẻ mặt của mấy tiểu hài tử rất vui vẻ, giống như tìm được một công việc mới.

Tống Đạt có hơi sốt ruột: "Không được! Hoắc Lâm… Hoắc Lâm xem như là cháu ngoại của ta, nó còn nhỏ như vậy, chúng ta sẽ doạ sợ nó!"

Hoắc Lâm mới bao tuổi chứ? Thấp hơn hắn ta một cái đầu, đôi mắt đen láy đáng yêu, thỉnh thoảng đến nhà hắn ta cũng cười ngọt ngào với hắn ta, lúc trước bị các ca ca bỏ lại, sau đó thấy Hoắc Lâm đi chăn vịt, tiểu tử kia còn tốt bụng lấy một miếng thịt xông khói hấp cho hắn ta ăn.

Đó chính là thịt đấy, Hoắc Lâm nhỏ như vậy mà đã biết nhường cho lục cữu cữu là hắn.

"Cháu ngoại?" Ngưu Sơn Sơn cười một tiếng: "Đầu óc ngươi có bị gì không đấy? Không phải Lý đại ca đã nói rồi sao? Người xấu xí đó căn bản không phải là hài tử của Tống gia các ngươi, vậy nên Hoắc Lâm và ngươi không có quan hệ gì cả! Tống tiểu lục, ngươi thích đi thì đi, dù sao cũng không ngăn được chúng ta, nếu không thì ta cũng sẽ đánh ngươi."

"Đúng vậy, lần trước ta đã muốn đánh ngươi rồi, mấy người chúng ta đều ném đá vào người xấu xí đó, chỉ có ngươi là không! Nhưng cuối cùng, ngươi vẫn được chia bánh đường nhiều như chúng ta!" Lại có một tiểu hài tử nói.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy hài tử nhìn Tống Đạt đều không tốt lắm.

Mặt Tống Đạt nghẹn đến đỏ bừng.

"Nếu ngươi dám bắt nạt Hoắc Lâm, ta sẽ nói cho tứ thúc của ta, để cho hắn ta tới đánh các người!" Tống Đạt hung dữ nói.

Nhắc tới Tống Mãn Sơn, tiểu hài tử đều có hơi sợ hãi.

Nhưng cuối cùng vẫn là bánh đường chiếm thế thượng phong.

"Ngươi lừa ai chứ? Bây giờ tứ thúc ngươi đã lên huyện thành làm việc, hơn nữa, tứ thúc ngươi ghét huynh ruột của ngươi nhất, có thể thay ngươi tới đối phó chúng ta sao?" Ngưu Sơn Sơn hừ một tiếng, đẩy Tống Đạt ra.

Cơ thể Tống Đạt gầy yếu, "phịch" một cái đã ngã trên mặt đất.

Hắn nóng nảy, bò dậy đẩy lại Ngưu Sơn Sơn.

Đẩy đi đẩy lại.

Đánh nhau rồi.

Chờ đến khi Tống Đạt về nhà, trên mặt bầm tím, trên mũi còn dính máu, Đại Diệu thị kinh ngạc đến mức suýt chút nữa gào hỏng cả cổ.

"Con à! Đây là ai ra tay độc ác như vậy!" Đại Diêu thị cầm dao, muốn đi chém người.

"Nương! Là bọn Ngưu Sơn Sơn, ngày mai bọn chúng định đi đánh Lâm ca nhi, con nhìn thấy nên bắt đầu đánh nhau với bọn chúng…" Tống Đạt tủi thân nói.

Đại Diêu thị sửng sốt, bình tĩnh lại.

Là bởi vì Lâm ca nhi…

Xét về lương tâm, bà ta chắc chắn trách cứ Tống Anh, dù sao thì người bị sai đi đào mỏ chính là con trai của bà ta, tâm can bà ta mang thai mười tháng sinh ra, còn có căn nhà kia, mặc dù nói là dùng bạc của Tống Anh mua, nhưng đó cũng là lão gia tử nói tặng cho đại phòng bọn họ, nhưng cuối cùng lại đưa cho Tống Anh…  

Sao có thể không trách chứ? Bà ta hận không thể chọc vào ngực Tống Anh hỏi một câu, nha đầu này sao lại nhẫn tâm như vậy.

Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, bà ta cũng biết là nhi tử của bà ta làm sai.

"Đạt ca nhi, con làm rất đúng." Đại Diêu thị thở dài.

Ánh mắt Tống Đạt sáng bừng: "Thật sao nương? Con còn tưởng rằng nương sẽ tức giận…"

Gần đây, nương nhắc tới nhị tỷ đều sẽ đen mặt, nhìn dáng vẻ rất không vui.

"Là nương không tốt, con làm rất đúng." Đại Diêu thị không thể không nói như vậy: "Ngưu Sơn Sơn kia đáng chết, lúc trước dẫn con theo làm loạn, bây giờ lại bắt nạt đến… Trên đầu Hoắc gia! Quay về… Nương dẫn con đi tìm Lâm ca nhi, nói chuyện với nhị tỷ con một lát, nếu không được thì ngày mai bảo các ca ca trong nhà tam thẩm của con đi cùng Lâm ca nhi, hung hăng đánh trả lại, cho con ta xả giận!"

Tiểu hài tử đánh nhau, trưởng bối như bà ta mang dao đi chém người cũng không thích hợp, trừ khi trong nhà không có huynh đệ…

Nhưng phía trên con bà ta có năm ca ca, lão đại lão nhị không ở đây, vậy còn có ba người mà, không phải sao!

Bắt nạt nhà bà ta không có ai sao?

Đánh nhi tử của bà ta? Ngày mai phải đánh lại!

Tối đó, Đại Diêu thị dẫn theo Tống Đạt tới nhà của Tống Anh.

Vừa vào cửa, bọn họ lập tức bị kinh ngạc bởi căn nhà được Tống Anh sửa chữa.

Mà Tống Anh, nhìn thấy Đại Diêu thị… Hùng hùng hổ hổ, trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng có cảm giác bị người đánh tới cửa…

Nàng gần đây…

Hẳn là không làm chuyện gì xấu nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment