Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 203

Trì hoãn một ngày, sáng sớm hôm sau, Tống Anh đi lên trấn theo kế hoạch, tìm được Ý Quân Phường.

Vị trí của Ý Quân Phường khá tốt, chỉ riêng cửa hàng này đã trị giá rất nhiều tiền, thế nhưng có thể nhìn ra được cửa hàng này hơi sa sút, bởi vì trang trí bên ngoài cửa hàng đều hơi cũ kỹ, không giống những cửa hàng bên cạnh đều khoác lên mình lớp sơn mới.

Bảng hiệu của Ý Quân Phường cũng không dơ, chỉ là sau một thời gian dài, khó tránh khỏi phai màu, hơn nữa gỗ cũng hơi mục.

Trước khi đến Ý Quân Phường, nàng đã đến trước cửa Thúy Nhan Trai dạo một vòng.

Sản phẩm của Thúy Nhan Trai thế nào thì nàng không rõ ràng lắm, nhưng ngạch cửa quả thực cao, không những bên trong vô cùng sáng sủa mà quầy hàng và bảng hiệu đều mới tinh, hơn nữa còn tỏa ra mùi son phấn, ắt sẽ thu hút khách hàng.

Nhưng để tránh bị Tứ thúc nhà mình chém chết, Tống Anh vẫn bước vào cửa Ý Quân Phường.

Chưởng quầy hẳn là một đôi phu thê.

Nữ tử đứng trước quầy, nam tử thì đang lau bàn.

"Cô nương muốn mua phấn thơm hay là son môi? Đây là son phấn bán chạy nhất ở Ý Quân Phường bọn ta, ngài có muốn thử một chút không?" Bà chủ lập tức cười hỏi.

"Ta tới là để bàn chuyện làm ăn với bà chủ." Tống Anh thẳng thắn.

Bà chủ sửng sốt: "Tìm bọn ta... bàn chuyện làm ăn? Cô nương không đi nhầm chứ? Bọn ta là Ý Quân Phường, không phải Thúy Nhan Trai..." 

Cũng có người tìm tới cửa làm ăn.

Tỷ như, để làm son phấn thì cần có hoa tươi, cho nên thỉnh thoảng sẽ có vài nông dân chuyên trồng hoa tới hỏi thăm, nhưng mấy năm nay quả thực không quá nhiều người tìm tới Ý Quân Phường, bởi vì số lượng hoa mà bọn họ cần khá ít.

Việc buôn bán của Ý Quân Phường cũng không phải quá kém, nhưng mấy năm nay không làm ra sản phẩm mới, cho dù có làm ra thì cũng sẽ bị Thúy Nhan Trai chèn ép, vậy nên hai phu thê cũng dứt khoát từ bỏ, thành thành thật thật sống bằng tiền dành dụm, dựa vào mấy công thức cổ xưa mà tổ tiên truyền lại để giữ khách.

Tuy rằng nhiều khách hàng bị Thúy Nhan Trai thu hút, nhưng cũng có những người thuộc thế hệ trước đã quen dùng đồ của nhà bọn họ.

Cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ có thể xem như duy trì sinh kế nhỏ.

Trước khi tới, Tống Anh cũng đã hỏi thăm qua, ông chủ này họ Tưởng, bà chủ họ Hoa, cửa hàng này là gia nghiệp của tổ tiên bà chủ, Tưởng chưởng quầy trước đây đến chỗ này học việc, cũng là thanh mai trúc mã với bà chủ.

"Hoa chưởng quầy, ta thật sự tới để bàn chuyện làm ăn." Tống Anh bật cười, lấy ra một bình dầu gội, "Đây là dầu gội ta tự pha chế, dùng để gội đầu, cho hiệu quả cực kỳ tốt, ta muốn gửi bán ở Ý Quân Phường các ngươi."

"Gửi bán?" Bà chủ hơi sửng sốt, sau đó nhận lấy cái bình.

Trước đây, khi Ý Quân Phường còn làm ăn phát đạt, cũng có người đưa đồ nhà mình đến đây bán...

Nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Giờ phút này, đột nhiên nghe thấy lời như thế, trong lòng bà ấy thật sự rất ngạc nhiên.

"Dùng để gội đầu sao?" Hoa chưởng quầy ngửi thử, ngửi được hương hoa và cỏ cây: "Cô nương, Ý Quân Phường bọn ta có yêu cầu rất cao đối với hàng hóa gửi bán..."

"Ngài cứ việc kiểm tra." Tống Anh nói.

Dù sao cũng là cửa hiệu lâu đời, không thể cứ có người tới muốn bán đồ thì lập tức đồng ý đúng không?

Hoa nương tử cười một tiếng, hỏi Tống Anh cách dùng thứ này rồi mời đại phu đến kiểm tra, sau khi xác định không có gì độc hại thì thái độ đối với Tống Anh lập tức khách khí hơn mấy phần.

"Tuy mùi hương không quá nồng, nhưng cũng vừa phải, dùng cũng rất tiện, chỉ là không biết cô nương định bán thứ này như thế nào?" Hoa chưởng quầy hỏi.

"Cái này có hai loại, một loại có thêm nước nhân sâm, 100 văn một bình, loại bình thường này thì 50 văn một bình." Tống Anh nói.

Hoa chưởng quầy suy nghĩ.

Một bình này cũng không phải rẻ, nhưng lại có thể sử dụng nhiều lần.

Tuy rằng không thơm như đậu tắm nhưng giá cả phù hợp, hơn nữa hiệu quả dường như cũng không tệ.

Bình Luận (0)
Comment