Thật ra Tống Anh rất muốn làm lớn, nhưng nàng không có nền tảng, không có chỗ dựa, càng không phải cửa hiệu lâu đời, chỉ riêng chuyện nguyên vật liệu đã có thể làm khó nàng rồi!
Nàng định nhân lúc bây giờ Thúy Nhan Trai chưa chú ý đến mà mua số lượng lớn về tích trữ đến lúc bồ hòn trên núi ra quả, nhưng nàng chỉ có hai bàn tay, lại còn phải lén lút thì có thể tích trữ được bao nhiêu chứ?
Để chế ra son phấn và bột nước, Hoa chưởng quầy không chỉ cần hoa tươi mà còn phải dùng đến dược liệu, cho nên nhất định có quan hệ tốt và đáng tin với người bán dược liệu.
Vậy nên, chi bằng sử dụng mạng lưới quan hệ của nàng ấy.
Làm sao một mình nàng có thể kiếm được toàn bộ bạc được? Nàng chỉ bán ở huyện Lễ, còn bạc ở chỗ khác để Hoa chưởng quầy đi kiếm, nàng cũng có thể thu được rất nhiều lợi ích.
"Ý của cô nương là... muốn nói cho ta biết công thức điều chế dầu gội Thanh Ti sao?" Hoa chưởng quầy thật sự hơi kích động.
Tuy rằng cửa hàng của nàng ấy ở huyện Lễ, nhưng đúng như lời Tống Anh nói.
Ai mà không có mấy người bằng hữu chứ?
Trước đây, Ý Quân Phường cũng rất nổi tiếng, đương nhiên cũng quen biết rất nhiều thương khách từ nam ra bắc, chỉ là mấy năm nay Ý Quân Phường dần sa sút, lại không cho ra sản phẩm mới nên không còn lui tới nhiều như trước.
Nhưng có giao tình của cha nàng trước đây, muốn liên lạc lại cũng không khó!
Trong lúc chờ đợi Thúy Nhan Trai nghiên cứu ra công thức, nàng ấy có thể đi trước một bước, bán đồ cho những nơi khác. Chỉ cần giành trước một bước này, tên tuổi của Ý Quân Phường nhất định sẽ nổi tiếng khắp nơi!
Hơn nữa, ý của Tống Anh không khác gì đặt công thức vào tay nàng ấy, từ nay về sau không phải là gửi bán nữa mà là hai người hợp tác làm ăn, buộc chặt lợi ích vào nhau, không cần lo lắng chuyện Tống Anh chạy mất!
Cùng nhau kiếm nhiều tiền hơn cho đối phương?!
Vẹn cả đôi đường!
"Nếu như cô nương tin tưởng, hôm nay có thể ký khế ước luôn. Tuy rằng mặt tiền cửa hàng của Ý Quân Phường ta đã cũ, nhưng nền tảng và mạng lưới quan hệ chắc chắn không kém hơn Thúy Nhan Trai! Về sau nếu cô nương có cần dược liệu, ta sẽ cho người đưa tới, người ngoài tuyệt đối không hỏi thăm được. Ngoài ra, mặc dù việc làm ăn của Ý Quân Phường ta bận rộn, nhưng về vấn đề phân chia lợi nhuận, chắc chắn sẽ không để Tống cô nương phải chịu thiệt!" Hoa chưởng quầy lập tức nói.
Chuyện này tương đương với việc Tống Anh góp vốn vào đây bằng công thức!
"Vậy Hoa chưởng quầy cảm thấy có thể chia cho ta được bao nhiêu phần lợi nhuận từ việc buôn bán bên ngoài huyện Lễ?" Tống Anh hỏi.
Hoa chưởng quầy hơi do dự, gửi bán và hợp tác chia tiền lời là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trong chuyện đầu tiên, nàng ấy không phải bỏ ra gì cả, chỉ cho một vị trí trong cửa hàng để trưng bày đồ vật mà thôi, còn trong chuyện kia...
Tống Anh đưa ra công thức tương đương với tiền bạc.
Cho nên...
"Tất cả dược liệu, nhân công, mạng lưới đều do Ý Quân Phường ta cung cấp, ta có thể chia cho cô nương ba phần lợi nhuận." Hoa chưởng quầy ngẫm nghĩ rồi nói.
Tống Anh cười cười.
Người này quả thực rất thực tế.
Ba phần nghe thì rất ít nhưng phải biết rằng, sau khi đưa công thức, nàng hoàn toàn mặc kệ tất cả mọi chuyện, chỉ lo đếm tiền, ba phần lợi nhuận và ba phần giá bán khác nhau rất nhiều, nhưng Tống Anh ngẫm nghĩ một hồi vẫn thấy bản thân mình có thể kiếm được không quá ít.
Dù sao thì việc liên hệ buôn bán với thương khách cũng cần "số lượng".
Nếu nàng tự làm, tỷ như đợt đầu tiên này, lợi nhuận thuần thu được khoảng chừng 25 lượng. Nếu đổi thành Hoa chưởng quầy thì chi phí phải cao hơn một chút, dù sao cũng không thể lên núi hái dược liệu như nàng được, nhưng lợi nhuận hẳn cũng sẽ không ít đi quá nhiều.
Bán cho thương khách đương nhiên phải hạ giá xuống, nếu giá bán sỉ quá cao, khách thương sẽ khó bán được hàng.
Hơn nữa, thương khách đi buôn một chuyến vô cùng phiền phức, nếu kiếm được ít quá thì người ta cũng không muốn khổ cực chở hàng làm gì. Vậy nên không chừng đến cuối cùng, Hoa chưởng quầy phải nhường phần lớn lợi nhuận cho thương khách, tình nguyện kiếm ít đi một chút.
Nhưng cho dù cuối cùng Hoa chưởng quầy chỉ kiếm được mười lượng, nàng được chia ba phần thì cũng nhận được không ít.
Tống Anh không phải loại người tham lam.
Hoa chưởng quầy phải vất vả hơn nàng một chút, cho nên lấy phần nhiều hơn cũng phải thôi.