Nghe Ngưu Đại Lực nói xong, mí mắt Tống Anh giật giật.
Không nhịn được mà quan sát bốn phía xung quanh.
Đừng nói trong thành này có không ít yêu quái đang cố gắng làm việc kiếm tiền đấy nhé?
Nhưng nhìn một vòng chỉ thấy một mình Ngưu Đại Lực là khác lạ, những người khác đều trông rất bình thường, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đại... Đại tỷ, ngươi đúng là người tốt. Hôm nay ta nhìn thấy ngươi, cảm thấy ngươi là người tốt bụng, nếu không đã không chặn xe của ngươi rồi." Ngưu Đại Lực nói.
Tống Anh cau mày: "Ngươi cảm thấy ta lương thiện sao? Ta còn đội mũ có rèm đấy, làm sao thấy được?"
"Không liên quan đến diện mạo, là do ngửi thấy mùi hương khiến Ngưu... Đại Lực cảm thấy thoải mái và tôn kính." Ngưu Đại Lực đổi giọng.
Tống Anh suy nghĩ, cảm thấy chuyện này hẳn là do không gian.
"Ngươi muốn tìm việc à? Muốn tìm công việc thế nào? Muốn bao nhiêu tiền công?" Tống Anh híp mắt hỏi.
Nàng cảm thấy đây là một con trâu.
Khả năng là gia súc không cao nên rất có thể là trâu hoang trên núi...
Nghe tên đã biết có sức lực không nhỏ, không biết có thể cày ruộng hay không, một ngày có thể cày mấy mẫu...
Trước đây nàng muốn mua một con trâu nhưng trâu rất khó mua, hơn hai mươi mẫu ruộng trong nhà chỉ có thể dựa vào sức người thì quá vất vả.
"Sức ăn của ta rất lớn nên nếu có thể bao ăn thì trả ít tiền công cũng được, một tháng cho ta nửa lượng bạc là được rồi. Việc gì ta cũng có thể làm, nấu cơm, giặt giũ, kéo cối xay..."
"Nhà ta có Đại Bạch kéo cối xay rồi, ngươi biết cày ruộng không?" Tống Anh nhìn chằm chằm nàng ấy bằng ánh mắt sáng quắc.
"Cày ruộng à?" Ngưu Đại Lực sửng sốt, "Chắc là cũng có thể làm được..."
Nàng ấy từng thấy một con bò già làm việc dưới chân núi, không khó.
"Vậy ngươi làm công cho ta đi. Nhà ta có tổng cộng hai mươi tám mẫu ruộng, có người giúp ta bắt côn trùng rồi nhưng chưa mua được trâu. Nếu ngươi làm tốt thì ta không chỉ bao ăn, bao ở mà mỗi tháng còn cho ngươi 1 lượng bạc để tiêu vặt. Nếu ngươi quá nhiều sức mà không có chỗ dùng thì trong thôn của ta có rất nhiều ruộng, ngươi cày ruộng giúp họ, người trong thôn cũng sẽ cho ngươi chút tiền, có thể tích cóp chút của cải." Tống Anh nghiêm túc nói.
Hai mắt Ngưu Đại Lực tỏa sáng: "Thật sao? Trước đây ta đã làm không ít công việc nhưng người ta thấy ta là cô nương nên trả tiền công cực kỳ thấp, việc trả tiền công cao lại phải bán thân, nhưng như vậy sẽ không thể về nhà... Ta làm việc cho ngươi thì không cần phải bán thân chứ?"
"Không cần." Tống Anh vội vàng lắc đầu.
Trâu đưa tới cửa còn cần khế ước bán thân gì nữa? Có thể làm việc là được rồi.
"Vậy được. Nhà ngươi ở đâu? Ta sẽ đi tìm ngươi." Ngưu Đại Lực nói.
"Thôn Hạnh Hoa ở huyện Lễ, nhà ta ở gần núi, ngươi có muốn về nhà cũng tiện." Tống Anh đáp.
Ngưu Đại Lực vội vàng gật đầu.
Không hề cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Ngươi không mua nổi thuốc sao?" Tống Anh cau mày, suy nghĩ một chút rồi lấy một cái lọ trong ngực ra, trong cái lọ đó đựng chất nhầy của Tiểu Thanh, có thể cầm máu, hạ sốt, nàng chuẩn bị để mang theo lúc ra ngoài, đưa qua: "Ngươi bôi thuốc này lên, vết thương sẽ lành rất nhanh."
"Cảm ơn đại tỷ!" Ngưu Đại Lực cực kỳ vui mừng, không hề khách sáo mà lập tức nhận lấy.
Tống Anh bảo nàng ấy về thôn Hạnh Hoa trước, ở đó chờ mình.
Để Ngưu Đại Lực đi theo nàng cũng được, nhưng yêu quái này đã đắc tội người ta, khó tránh gặp phải chút phiền phức, chạy trốn sớm một chút sẽ tốt hơn.
Đúng như Tống Anh nghĩ, Ngưu Đại Lực vừa rời đi đã có người Hứa gia đến đây tìm.
Sau khi nghe ngóng được bên nha môn đã thả người đi thì trong lòng hơi khó chịu.
"Cha, người phải tin con, nàng ta thật sự là yêu quái, trên đầu nàng ta có thể mọc ra sừng trâu! Chỉ dùng một chân đã có thể đá người ta hôn mê! Hơn nữa, người bình thường bị thương nặng như vậy sao có thể bước đi thoăn thoắt như thế chứ?!" Hứa tiểu thư sợ người khác không tin mình nên liên tục giải thích, nhớ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay thì trong lòng càng bi thương.