Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 475

Chơi cái gì? Tống Anh cong môi cười, đương nhiên là chơi lớn rồi.

 

"Ta là cô nương gia nên cũng không dám cá cược nhiều, chỉ chơi với ngươi ba ván để biết trò cá cược này là cái gì là được rồi.

Tiền cược thì..." Tống Anh hơi do dự, sau đó lấy tiền ra, "Ở đây ta có 150 lượng, mỗi ván 50 lượng.

Ngươi tùy tiện lấy ra thứ gì đó có giá trị không quá chênh lệch là được rồi!"

Ngụy Sài sửng sốt, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm đống bạc mà Tống Anh lấy ra.

 

150 lượng!

Đúng là thiên kim tiểu thư, khẩu khí thật lớn!

Nhiều tiền như vậy đủ để mua một căn nhà trên trấn rồi!

Nhìn Ngụy Sài nuốt nước miếng, ánh mắt ngơ ngác, Tống Anh cảm thấy rất phiền: "Rốt cuộc ngươi có muốn cá cược hay không? Không phải nói nam nhân rất dứt khoát sao? Sao ngươi lại lề mề như vậy? Thôi, để ta tìm người khác cho rồi.

Ở đây nhiều người như vậy mà!"

"Cược!" Tống Anh vừa mới xoay người định bước đi, Ngụy Sài đã lập tức hô lên.

 

 

Tống Anh dừng chân: "Vậy được.

Ngươi tìm người sắp xếp vị trí đi, ta không có nhiều thời gian, bây giờ ta đang lén chạy ra ngoài!"

Sao Ngụy Sài có thể không đồng ý được chứ?

Bên trong sòng bạc sẽ có mấy bàn trống để khách đánh bạc với nhau, nếu sòng bạc không phải nhà cái thì sòng bạc sẽ thu một khoản phí thủ tục nhất định.

 

Ngụy Sài là tay già đời, chỉ chốc lát đã sắp xếp xong.

 

"Người thắng phải trích hai phần tiền thắng cho sòng bạc." Ngụy Sài nói, "Vị này chính là người bảo lãnh, khế ước cá cược do hắn soạn."

Tống Anh gật đầu: "Được, chúng ta bắt đầu thôi!"

Ngụy Sài vui mừng trong lòng, lại nghe Tống Anh hỏi: "Vậy ngươi cược thứ gì? Nếu ta thắng thì sẽ nhận được cái gì?"

Ngụy Sài ngẩn người, nhìn người của sòng bạc đứng bên cạnh rồi quay sang nhìn Tống Anh, do dự nói: "Trong tay ta hiện có 10 lượng bạc, ngoài ra còn có một căn nhà ở phía nam thành..."

Nhiều hơn thì không có.

 

10 lượng bây giờ còn do Thúy Nhan Trai đưa, vốn là 20 lượng nhưng hắn ta đã tiêu hết một nửa.

 

Tống Anh đã tới đây, sao có thể không biết tình hình của Ngụy Sài?

Ngụy Sài này làm gì có người nhà? Trước đó, tức phụ nhi của hắn ta đã đưa con chạy trốn, bây giờ hắn ta chỉ một thân một mình.

Chỉ có Đại bá nàng đầu óc không nhanh nhạy mới bị mấy câu nói đó của Ngụy Sài lừa gạt.

 

Căn nhà của Ngụy Sài cũng không đáng tiền, vừa lệch vừa xa, cùng lắm chỉ trị giá 70 lượng.

 

Nhưng Tống Anh vẫn giả vờ như không biết: "Oa, một căn nhà à?! Vậy thì tốt quá rồi! Ta và ngươi cá cược thôi!"

Ngụy Sài nghe thấy vậy thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

 

Tiểu nha đầu này thậm chí còn không hỏi rõ xem căn nhà như thế nào, trị giá bao nhiêu mà đã dám cá cược, có thể thấy là một nha đầu ngốc ngây thơ.

 

"Trước đây ngươi chưa từng cá cược nên chúng ta chỉ cược lớn hay nhỏ." Ngụy Sài giải thích quy tắc một cách qua loa.

 

Tất nhiên, trước đó hai bên đã ký vào khế ước mà người bảo lãnh của sòng bạc đưa cho.

 

Đã lăn tay thì đương nhiên không sợ đối phương chạy trốn.

 

Nếu bỏ dở giữa chừng thì phải bồi thường cho đối phương 50 lượng bạc ròng.

 

Thật ra Ngụy Sài vẫn hơi hoảng hốt vì người này đột nhiên xông ra, tất cả mọi chuyện đột ngột xảy ra không hề lường trước được.

Nhưng nhìn 150 lượng kia, hắn ta lại không từ chối nổi, sợ số tiền này chạy mất.

 

Sòng bạc đông đúc, Tống Anh vừa mới bắt đầu nên không mấy ai để ý.

 

Ván đầu tiên bắt đầu.

 

Bởi vì Tống Anh chỉ chơi ba ván, mỗi ván có tiền cược cố định nên hình thức cá cược được chia làm hai loại, một loại là hai bên cùng ném xúc xắc, bên nào ra số điểm lớn hơn thì thắng, loại còn lại là một bên làm nhà cái, bên còn lại sẽ đoán.

 

Tống Anh tỏ vẻ không hiểu, để Ngụy Sài tự chọn.

 

Ngụy Sài đương nhiên chọn loại sau.

 

Loại trước phải dựa vào vận may, loại sau cần có mấy phần thực lực, thậm chí còn bắt nạt Tống Anh không hiểu gì, cố ý đổi từ đoán lớn hay nhỏ thành đoán số điểm cụ thể.

Bình Luận (0)
Comment