Mẫu tử hai người ra ngoài một chuyến lại dẫn theo một đứa bé quay về khiến phụ tử Tống Kim Sơn hoảng sợ.
"Đứa nhỏ này trắng trẻo mềm mại, trông không giống như bị người khác vứt bỏ? Chờ nó ăn cơm no rồi chúng ta hỏi kỹ nó, lỡ như là nó tự bỏ nhà đi thì sao? Người nhà còn không sốt ruột đến điên luôn chắc?" Tống Kim Sơn nhìn đứa nhỏ này, trong lòng hơi thấp thỏm.
Trên người đứa nhỏ này chỉ mặc một cái yếm, cũng không biết cái yếm này làm từ chất liệu gì, hắn cũng chưa từng thấy qua. Hơn nữa, trẻ con trong thôn bọn họ suốt ngày trèo cây lội suối, trông nhem nhuốc thô kệch, không giống đứa nhỏ này, cánh tay trắng trẻo mập mạp như củ sen, không tìm thấy chút tì vết nào.
"Ta không có cha mẹ... Đại nương, ngươi không thể đưa ta đi. Huhu, trên núi có sói, có hổ rất đáng sợ. Nếu ta trở về sẽ chết chắc, sẽ bị người xấu ăn mất!" Tiểu nhân sâm ôm chặt lấy cánh tay Nguyễn thị không chịu buông.
Tống Anh cau mày, phát hiện tiểu nhân sâm này còn rất thông minh, ghi nhớ lời nàng nói lúc nãy trong lòng.
Thật sự không biết rằng, giờ phút này, nhân sâm tinh cảm thấy buồn nôn muốn chết.
Chạy thì nó không dám chạy, ánh sáng màu vàng của người xấu quá lợi hại, hơn nữa lỡ như nàng thật sự thiêu rụi ngọn núi, mạng nhỏ của nó sẽ không còn nữa!
"Không đi không đi..." Nguyễn thị lại mềm lòng, vội vàng nói với Tống Kim Sơn: "Đương gia, nó nhỏ như vậy, chúng ta đưa nó đi đâu được chứ? Hay là như vậy đi, trước tiên cứ để nó ở lại, một đứa bé cũng không ăn hết mấy muỗng cơm. Nếu nhà ai có con đi lạc còn không tới tìm sao? Mấy ngày tới ngươi và Tuân ca nhi đi khắp nơi hỏi thăm, đến khi thật sự tìm được người nhà của nó rồi đưa đi cũng không muộn."
Cũng không thể bỏ lại một đứa bé bốn, năm tuổi ở chân núi đúng không?
"Ta cũng không nói phải đưa nó đi ngay bây giờ." Tống Kim Sơn vội vàng bồi thêm một câu.
Tống Tuân lập tức liếc mắt nhìn Tống Anh một cái.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy dường như đứa bé này rất sợ muội muội mình.
Tống Anh từ trên người móc ra một lượng bạc, đưa qua: "Hôm nay lúc từ huyện thành về hơi gấp gáp, vốn định mua cho nương một cây trâm... Tiền này nương cầm đi, lần sau ta lại cho mua người."
Nguyễn thị nhìn bạc vụn, hoảng sợ: "Sao nhiều vậy?! Không phải hôm nay chỉ mang theo hơn một trăm cân đậu xanh sao!?"
Tống Tuân quay đầu đi.
Trong tay muội muội hắn vẫn còn ba lượng nữa đấy!
"Hôm nay có nhiều người bán quả dại, nhưng đậu xanh nhà người khác không ngon, cho nên ta tăng giá quả dại." Tống Anh nói bừa.
"Làm vậy không được đâu, chỉ là chút quả dại mà thôi, tuy rằng được tưới nước thuốc, nhưng người khác không biết, chúng ta lại bán đắt như vậy, không tốt lắm đâu." Tống Kim Sơn lập tức lên tiếng.
"Cha à, con hiểu ạ, nhưng năm ngày sau, con sẽ không bán quả đậu xanh này nữa, bây giờ bán mười văn một cân cũng không phải quá đắt. Huống hồ lúc tới mua quả dại, rất nhiều người đều nếm thử trước, nếu cảm thấy không đáng tiền thì sẽ không mua, có đúng không?" Tống Anh lại nói.
Tống Kim Sơn bình thường không quá nghiêm khắc với nhi nữ, lúc này nữ nhi nhìn hắn với ánh mắt long lanh khiến hắn không thể nói ra lời từ chối.
"Tiền này để nương ngươi giữ, sau này đến lúc cần dùng thì lấy ra." Tống Kim Sơn gõ nhịp, "Còn có chuyện này nữa..."
Tống Anh nhìn qua, chỉ nghe Tống Kim Sơn nói: "Hôm nay hình như hôn sự của Lý gia có vấn đề, chỉ nghe nói người nhà ở thôn bên kia tới hỏi có phải Lý Tiến Bảo thật sự có bệnh kín hay không... Tuy rằng Lý gia không thừa nhận, nhưng bên đó chưa chắc đã tin. Vì nửa đời sau của khuê nữ nhà mình, gần như họ sẽ từ hôn. Lần từ hôn này... e rằng Lý gia sẽ ghi hận nhà chúng ta."
"Sau này nếu con nhìn thấy Lý Tam gia thì trốn xa một chút. Nhà đó lắm mồm, đừng để bọn họ chỉ vào mũi con mà mắng." Tống Kim Sơn nói tiếp.