Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 807

Nhưng nếu hai người này đã là định mệnh của nhau, một khi bọn họ thật sự nảy sinh tình cảm, nàng sẽ không làm chướng ngại vật cản trở bọn họ.

 

Tống Anh lặng lẽ dựng ngón giữa với vị thần tiên đi theo cách đó không xa.

 

Thần tiên cái khỉ gió gì? Rõ ràng là bà mối nối duyên!

Vô duyên vô cớ xuất hiện một vị thần tiên, Tống Anh thật sự không còn hứng thú đi tham quan chùa miếu nữa, nhưng tới cũng đã tới rồi, đi dạo một vòng cũng không sao.

 

Sau khi tới chùa, Tống Anh phát hiện vị thần tiên này vẫn còn đi theo.

 

Hoắc Triệu Uyên muốn đi cùng Tống Anh, nhưng Cố Minh Bảo này là cô nương gia chưa xuất giá, không khỏi ảnh hưởng đến danh dự của nàng ấy, không tiện đi cùng.

 

Nhưng Hoắc Triệu Uyên vừa xoay người đi, Cố Minh Bảo mới bước lên bậc thang đột nhiên ngã ngửa ra sau.

 

"A ——"

Tống Anh nhanh tay lẹ mắt lập tức nắm chặt tay Cố Minh Bảo, sau đó một tay khác lập tức vòng qua eo nàng ấy, kéo người về.

 

Sắc mặt của Cố Minh Bảo trắng bệch: "Có phải… ta trúng tà rồi không… Ta cũng không biết lúc nãy có chuyện gì nữa, chỉ cảm thấy chân đột nhiên mềm nhũn."

Lúc này, Tống Anh cũng rất không vui.

 

Dựa theo hướng phát triển bình thường, khi Cố Minh Bảo ngả người ra sau, nếu Hoắc Triệu Uyên không đỡ lấy nàng ấy thì ắt hẳn Cố Minh Bảo sẽ ngã rất thảm.

 

Tuy nhiên, nam nữ thụ thụ bất thân.

Nếu bị người khác nhìn thấy hắn có tiếp xúc với Cố Minh Bảo thì danh dự của Cố Minh Bảo sẽ bị tổn hại.

 

Hiện giờ, vị thần tiên kia đang bày ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.



"Thật sự... có vấn đề gì sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

 

Ánh mắt của Tống Anh rất kỳ lạ, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn về một hướng nào đó.

 

"Ta nhớ là ta từng nói về thân phận của ngươi rồi đúng không?" Tống Anh nói.

 

Hoắc Triệu Uyên cau mày, không hiểu Tống Anh nói vậy là có ý gì, nhưng ngay sau đó, Tống Anh đã nói tiếp: "Chuyện hôm nay chắc hẳn có liên quan đến thân phận thật sự của ngươi.

Đúng rồi, trước đây các vị đạo sĩ tính toán ra kết quả thế nào?" 

"Không có thê tử, cực khổ cả đời?" Hoắc Triệu Uyên nói.

 

"Cụ thể thì ta cũng không biết nên nói thế nào nhưng tóm lại là có liên quan đến... một thứ gì đó." Tống Anh nói tiếp.

 

Nàng không thể tùy tiện nói thẳng với Hoắc Triệu Uyên rằng phía trên bên trái của hắn có một vị thần tiên không biết xấu hổ đang tìm mọi cách gán ghép hắn với Cố Minh Bảo thành một đôi!

Hoắc Triệu Uyên nghe xong thì không hiểu gì cả.

 

"Thứ đó có thân phận tương tự với ta nhưng lúc ẩn lúc hiện và thần thánh hơn." Tống Anh gợi ý thêm một chút rồi kéo Cố Minh Bảo rời đi.



Hoắc Triệu Uyên cau mày.



Tống Anh là yêu quái, tương tự với nàng đương nhiên không phải con người bình thường, lúc ẩn lúc hiện và thần thánh hơn... Thần tiên?

Có ý gì? Chẳng lẽ ý nàng là chuyện hôm nay đều do thần tiên làm ra?

Thần tiên... nhàm chán như vậy sao?

Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc nhìn về hướng mà lúc nãy Tống Anh nhìn chằm chằm.

 

Linh Quang tiên quân hoảng sợ: "Thương Vi thần quân, ngươi có thể nhìn thấy ta sao?"

Hoắc Triệu Uyên đứng đó bất động.

 

Linh Quang tiên quân thở dài, đáng thương cho hắn là thần tiên mà bây giờ lại không thể lộ mặt ở trần gian, nếu không thì sẽ tổn hại tu vi, thậm chí còn không thể thi triển phép thuật quá thường xuyên, cùng lắm chỉ có thể làm vài thủ thuật nhỏ, không có bản lĩnh gì lớn.

 

"Không được nhằm vào Tống Anh." Hoắc Triệu Uyên đột nhiên mở miệng nói một câu.

 

Hắn cũng không biết đối phương có thể nghe thấy lời mình nói hay không, nhưng chẳng phải các đạo sĩ đều nói hắn có địa vị cao sao? Nếu đã như thế thì chắc hẳn lời hắn nói cũng có tác dụng chứ nhỉ?

"Không phải ngươi không nhìn thấy ta sao?! Không đúng, không đúng! Ngươi quả thực không nhìn thấy, nhưng vì sao lại nói chuyện với ta?!" Vị thần tiên kia thấp thỏm trong lòng, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có điều gì lạ thường, nhưng vẫn không nhịn được mà rùng mình.

 

Đây chính là nhân gian, bao nhiêu thần tiên đến đây cuối cùng đều không sống nổi.

Bình Luận (0)
Comment