Tống Tuân không để bụng chuyện của nữ tử lắm, lúc này nghe Lục Giai nói vậy thì vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.
"Tống huynh, bên trong trà lâu này đều là cử tử.
Chỉ cần nàng đứng đây, nhìn cách nói năng và ăn mặc của người khác thì có thể đoán được gia cảnh và tài học của người nọ.
Nếu tới thêm mấy ngày, quen thuộc với mọi người thì đương nhiên cũng sẽ biết ai có hi vọng thi đậu lần này, và ai chưa có thê tử trong nhà..." Lục Giai giải thích.
Nghe đến đây, Tống Tuân đã hiểu ra.
"Tuy nhiên, không ngờ nàng lại có suy nghĩ và can đảm như vậy." Tống Tuân cảm thán một tiếng.
Thân là nữ tử vốn đã gian nan, vậy mà nàng ấy có thể nghĩ trước một bước về chuyện tương lai, cũng xem như là thông minh đến cực điểm.
Tuy Tống Tâm Hoa là nữ nhi của Tống Hầu gia, nhưng Tống Tuân cũng không ghét bỏ nàng ấy.
Lúc này, thấy nàng ấy hành động quyết đoán thì trong lòng cũng có mấy phần khâm phục.
Không phải hắn thật lòng tán thành cách làm này của Tống Tâm Hoa, nhưng nghĩ kỹ lại thì ngoại trừ cách này ra, Tống Tâm Hoa dường như không có lựa chọn nào khác.
Tống Tuân liếc mắt nhìn Lục Giai một cái: "Làm phiền hiền đệ đừng nói chuyện này ra ngoài."
"Ta biết." Lục Giai gật đầu.
Thanh danh của nữ tử rất quan trọng.
Giờ phút này không thể từ chối được thái độ nhiệt tình của đám người Ngu Thanh, Tống Tâm Hoa đã trò chuyện với mấy người họ.
Từ nhỏ, nàng ấy cũng đã đọc không ít sách, tuy rằng không bằng những cử tử trước mắt này nhưng làm bộ làm tịch lừa dối qua ải thì không thành vấn đề, thậm chí, nàng ấy còn có vài điều tâm đắc ở phương diện thơ từ.
Lúc hai người Lục Giai quay lại, Tống Tâm Hoa đang nghiêm túc lắng nghe người khác nói.
Dáng vẻ đó thật sự không giống như tới tìm tướng công tương lai.
Nếu là nữ tử, chắc hẳn đã hóa trang ở trên mặt.
Lục Giai nhìn kỹ một chút thì vẫn có thể nhận ra màu da ở mặt và cổ của nàng ấy hơi chênh lệch.
Tuy nhiên, không thể không nói vị Tống cô nương này quả là xinh đẹp động lòng người.
Thật ra, tâm trạng của Tống Tâm Hoa lúc này rất thấp thỏm.
Nàng ấy liên tục đến trà lâu này mấy ngày liền, thỉnh thoảng còn đến hiệu sách gần đó xem một chút.
Trùng hợp gặp được nhóm người Lục Giai và Ngu Thanh thì sẽ ngồi nghe cùng, nếu không có bọn họ thì ngồi uống trà một mình, quan sát mọi người xung quanh.
Nỗ lực một phen cũng thu được chút kết quả.
Hơn nữa, kinh thành cũng có giới thiệu về tình hình của cử tử, thậm chí còn viết thành sách để tiện cho các sòng bạc lớn nắm rõ thông tin về các cử tử rồi mở cá cược.
Sau khi xem xét những tin tức mua được, Tống Tâm Hoa hồi tưởng lại những người mà mình đã gặp trong khoảng thời gian này.
Nàng ấy chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
"Tiểu thư, Ngu Thanh này không tệ.
Người cũng quen biết hắn, xem như là hiểu tận gốc rễ, diện mạo và tài hoa của hắn đều tốt..." Tiểu Thiền chỉ vào một người trong số đó.
"Hắn không được, trong nhà hắn đã có vị hôn thê rồi." Tống Tâm Hoa lắc đầu.
"Vậy Trương Quan này thì sao?" Tiểu Thiền lại chỉ vào một người khác, "Nghe nói ở sòng bạc có rất nhiều người cược hắn là Thám Hoa lang năm nay đấy!"
Tống Tâm Hoa vẫn lắc đầu.
Tuy rằng Trương Quan này không tệ, nhưng nàng đã vô tình gặp được hai lần.
Người này tính cách cao ngạo, cậy tài khinh người, luôn ra vẻ cao cao tại thượng, sống cả đời với người như vậy sẽ vô cùng vất vả.
Chọn tới chọn lui, gần như đều có vấn đề.
Có người quê quán quá xa, tình hình trong nhà quá phức tạp, có người hồng tụ thiêm hương*, còn cử tử gia cảnh không tệ thì đa phần đã lớn tuổi, có cả đống nhi nữ từ lâu rồi.
* Hồng tụ thiêm hương: chỉ việc có một cô gái xinh đẹp cùng đọc sách
Chọn tới chọn lui, chỉ có Tống Tuân và Lục Giai phù hợp với yêu cầu của nàng ấy nhất.
Đương nhiên, Tống Tuân là tộc huynh của nàng ấy, tuyệt đối không thể thành đôi.
Vì vậy...
Chỉ có thể là Lục Giai.
Phụ thân của người này là Ngự Sử Trung Thừa, chức quan ngũ phẩm không tính là cao, nhưng Lục gia không chỉ có một người trên triều nên gia thế vẫn khá vững chắc, tương lai hẳn sẽ rất có tiền đồ.