Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 824

Hoắc Triệu Uyên khẽ mỉm cười.

 

Đây là chuyện được quyết định dựa vào việc hắn muốn hay không muốn sao?

Hắn nhớ rõ trước đây Tống Anh từng nói rằng sau khi chết là hắn có thể thành tiên.

Tuy nhiên, sau khi ngẫm nghĩ kỹ về câu nói này, dường như cái chết của hắn được dùng để đổi lấy cơ hội sống lại cho một người khác.

Chuyện này thật sự hơi tàn nhẫn.

 

Mặc dù đó cũng là hắn nhưng suy cho cùng thì hắn ở bên trong cơ thể của người kia, chỉ là một phần của người kia mà thôi.

Dùng thân phận bây giờ để suy nghĩ thì đương nhiên là không vui nổi.

 

"Tất cả đều tùy duyên thôi." Hoắc Triệu Uyên nói.

 

"E rằng ngươi không tùy duyên được đâu.

Bây giờ ngươi vô duyên vô cớ có thêm một thê tử thì đã có hai vị thần tiên chạy tới đây.

Ngươi nghĩ vì sao bọn họ lại xuất hiện? Chẳng qua là muốn giải quyết ta mà thôi."

"Vì sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

 

"Bọn họ đã tính toán được thê tử theo đúng số mệnh của ngươi không phải là ta.

 

Nếu ta không chết thì ngươi sẽ không thể gặp được vị hôn thê đó, dẫn tới việc ngươi không thể lịch kiếp thành công.

Hơn nữa... ta luôn cảm thấy bọn họ vẫn còn che giấu điều gì đó." Tống Anh cau mày, "Ngươi đường đường là một thần quân, hơn nữa địa vị còn rất cao, để ngươi hạ phàm không chỉ để lịch kiếp thôi đúng không?"

"Chẳng phải trong các vở kịch đều diễn như vậy sao? Thần tiên hạ phàm đều sẽ thuận tiện bắt yêu ma quỷ quái gì đó nữa..."

"Ngươi xem kịch ở đâu vậy? Lung tung vớ vẩn." Hoắc Triệu Uyên trừng mắt nhìn nàng một cái.

 

"Tóm lại, ta đã nói cho ngươi biết chuyện này rồi, bản thân ngươi tự suy xét đi.

 

Nếu muốn thành công quy vị thì hai ta đường ai nấy đi.

Ngươi đi tìm người có duyên phận với ngươi đi, ta sẽ không làm hòn đá cản đường đâu." Tống Anh nói tiếp.

 

Hoắc Triệu Uyên cau mày.

 

Hai vị thần tiên kia tới xử lý Tống Anh.

 

Nếu hắn không hòa ly, chẳng phải tính mạng của Tống Anh sẽ...

"Đương nhiên, nếu ngươi không muốn làm vậy thì ta giữ cái danh phận này cũng không thành vấn đề.

Ngươi đã giúp ta rất nhiều nên ta sẽ không bỏ rơi ngươi đâu.

Còn về thần tiên trên trời, ngươi cũng không cần phải xen vào.

Trước mắt xem ra bọn họ không làm gì được ta." Tống Anh tự tin nói.

 

"Ngươi chắc chắn?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

 

"Đương nhiên rồi.

Ta cảm thấy người như ngươi sẽ không thích bị người khác khống chế vận mệnh, cho dù chuyện đó là vì tốt cho ngươi." Tống Anh nói.

 

"Ngươi nói không sai." Hoắc Triệu Uyên cười cười.

 

"Đúng rồi, số sách tu luyện mà ngươi gửi cho ta trước đây quả thực rất có ích, bây giờ ta trả lại cho ngươi nhé." Tống Anh lấy một chồng sách trong không gian ra đưa cho hắn, "Còn chưa kịp hỏi ngươi lấy mấy thứ này ở đâu ra nữa."

Tống Anh không hoàn toàn tu luyện theo những gì được viết trong số sách này.

 

Ban đầu, nàng chỉ tu luyện theo mỗi Nhật Nguyệt đồ, sau khi hiểu được ý nghĩa sâu xa về quầng sáng của mặt trăng thì thử làm theo hướng dẫn trong sách một chút, ngay sau đó, nàng  không ngừng hấp thụ được năng lượng từ quầng sáng của mặt trăng.

 

Về sau, nàng tự tìm cách để củng cố và nâng cao tu vi của mình.

 

Chẳng qua là nàng có trực giác rất mạnh, cảm thấy không thể hoàn toàn tu luyện theo những gì được viết trong sách.

Hiện tại, nàng không học những thứ quá cao siêu trong sách mà chủ yếu vẫn dựa vào giác ngộ của chính mình.

 

"Mấy thứ này đều tìm được trong nhà kho, là đồ vật cũ của Hoắc gia, trước giờ cũng không thấy hữu dụng, còn tưởng là do tổ tiên tò mò nên mới tìm kiếm rồi lưu giữ lại." Hoắc Triệu Uyên cũng rất cạn lời, ai có thể ngờ được loại sách này thật sự có thể dành cho con người tu luyện chứ?

"Nếu vậy thì ta cảm thấy có lẽ là do thần tiên trên trời sắp xếp." Tống Anh nghiêm túc nói.

 

Hoắc Triệu Uyên lại cảm thấy hơi phản cảm về cái gọi là thần tiên này.

 

Cuộc sống của mình bị người khác tính toán sẵn hết tất cả không phải chuyện gì đáng để vui mừng.

 

"Chắc hẳn bây giờ ngươi đã biết bản thân mình là yêu quái gì rồi nhỉ?" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

 

Hắn vừa nhắc tới, Tống Anh lập tức vui vẻ, quơ quơ hai tay: "Ta là chim!"

"..." Hoắc Triệu Uyên suýt nữa thì sặc, "Biết bay?"

"Ừ.

Bọn họ nói rằng ta có bộ lông rực rỡ như uyên ương nhưng lại lớn như phượng hoàng, còn nói ta được đồn đãi là một yêu quái xinh đẹp, dịu dàng." Tống Anh vô cùng kiêu ngạo.

 

Hoắc Triệu Uyên cảm thấy có lẽ nàng đã bị người ta lừa rồi.

Bình Luận (0)
Comment